Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 295




Giang Nhu đã sớm muốn gặp người, rất vui vẻ ôm đứa nhỏ ra ngoài.

Ban trai Đổng Minh Minh là cảnh sát, đến bây giờ còn không biết nhà Đổng Minh Minh giàu, nơi gặp mặt ở quán cơm nhỏ ven đường, khi Giang Nhu đến, hai người đã tới.

Đang thân mật ngồi xem thực đơn với nhau, chàng trai rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt cương nghị, liếc mắt một cái đã làm cho người ta có một cảm giác rất chính khí đáng tin.

Người đàn ông ngồi thẳng tắp, nghiêng đầu hỏi Đổng Minh Minh ăn cái gì, Đổng Minh Minh dường như không tốt lắm, chân mày anh ấy hơi nhíu lại, khi Giang Nhu ngồi xuống, lập tức nghe thấy tiếng phủ quyết của anh ấy, "Mấy ngày em nay cũng đừng ăn cay."

Nhìn thấy Giang Nhu lại đây, gật đầu, cầm thực đơn đứng dậy rời đi.

Đổng Minh Minh phồng mặt, dường như có hơi khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.

Bạn trai của Đổng Minh Minh tên Thẩm Hạ, món ăn mới vừa lên, còn chưa ăn được mấy, người nọ đã bị gọi điện phải rời đi.

Anh ấy liếc nhìn Đổng Minh Minh, sau đó hơi có lỗi nói với Giang Nhu: "Tôi còn có một số việc, mọi người ăn trước."

Sau đó quay đầu nói với Đổng Minh Minh: "Sau khi trở về gọi điện thoại cho anh."

Đổng Minh Minh vẫy tay với anh ấy, "Đi đi, biết anh bận rộn."

Trên gương mặt cương nghị của người đàn ông lộ ra một nụ cười, dặn một câu, "Không cho ăn lạnh, ăn cay."

Đổng Minh Minh không nhịn được nói: "Biết rồi."

Sau khi người đi, bất mãn nói với Giang Nhu: "Còn chưa từng thấy ai bận rộn như anh ấy."

Giang Nhu rất hiểu nói một câu, "Công an đương nhiên bận bịu, chính bởi vì có bọn họ gánh vác tiến lên nên chúng ta mới có cuộc sống an ổn."

Đổng Minh Minh nghe xong đăm chiêu, gật đầu, "Cũng đúng."

Khen theo một câu, "Anh ấy vẫn rất tốt với tớ, so với cha tớ, để tâm và không để tâm thật sự vừa nhìn đã hiểu. Dù anh ấy có bận rộn đi nữa cũng nhớ tới tớ, mỗi ngày sáng tối đều sẽ chủ động nhắn tin cho tớ. Mấy ngày trước tớ bị cảm, hơn nửa đêm anh ấy mua thuốc đưa tới, trước đó tớ lừa anh ấy tớ trọ ở trường, ôi, mười hai giờ khuya, tớ chạy đến dưới tòa ký túc xá của trường, thật là chịu tội."

Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, "Cậu nói xem cậu đây là tội gì?"

Đổng Minh Minh lắc đầu, "Cậu không hiểu, trước đó tớ sợ anh ấy biết nhà tớ giàu, anh ấy sẽ xấu đi, bây giờ cảm thấy yêu đương như vậy rất thú vị, tuy rằng anh ấy không kiếm được nhiều nhưng vẫn chịu tiêu tiền cho tớ."

Giang Nhu nhìn mặt mày cô đều là nụ cười, cũng cảm thấy vui thay cô ấy.

Chỉ là nghĩ đến chuyện cha cô ấy, hơi không biết có nên nói hay không.

Ngược lại Đổng Minh Minh tự nói ra, "Cậu biết không? Ả đàn bà bên ngoài của cha tớ lại có thai, còn tặng một bất động sản mấy triệu và một hòn đảo cho ả ta."



Nói tới chỗ này, Đổng Minh Minh cười lạnh một tiếng, "Trước hết để cho bọn họ vui vẻ mấy ngày, sau đó tớ sẽ lấy tất cả về, quyên hết ra ngoài."

"Cậu chắc chắn có thể."

"Đương nhiên, nghỉ đông này tớ sẽ đến công ty cha tớ, cha tớ tưởng tớ không biết gì cả, còn đưa một công ty nhỏ cho tớ luyện tập, ông ta tưởng tớ chỉ vui đùa một chút thôi."

Tết Nguyên Tiêu qua đi, Giang Nhu lại trải qua tháng ngày dẫn con đi học. Bắt đầu từ ngày lên chương trình cuối năm, Lê Tiêu trở nên rất bận, trời vừa sáng đã không thấy người, buổi tối đi ngủ anh mới về.

An An có ngày thậm chí hỏi Giang Nhu: "Cha đâu?"

Cô bé dường như vẫn tưởng cha ra ngoài không trở về.

Giang Nhu cũng không biết giải thích với cô bé thế nào.

Cũng may một tháng sau là tiệc đầy tháng của con trai Thường Dũng, cuối cùng anh không có ra ngoài nữa, đúng lúc là chủ nhật, một nhà ba người đều ngủ một giấc.

Ăn uống no nê đến mười giờ sáng, anh mới lề mề chuẩn bị lái xe ra ngoài, Giang Nhu cũng không quản anh, còn lết lên xe anh định đến trường trung cấp thăm Lê Hân.

Trên đường Giang Nhu hỏi anh, "Anh chuẩn bị bao nhiêu tiền?"

"Một ngàn đi, thiếu thì người ta sẽ nói."

Đương nhiên, một ngàn thực ra không tính quá nhiều, nhưng Lê Tiêu cảm thấy đã đạt đến một mức nào đó rồi.

Bây giờ Lê Tiêu đổi một chiếc xe, không phải hàng hiệu gì, có điều cũng không rẻ, hết mấy vạn, ngồi thoải mái hơn xe bánh mì.

Cũng không biết có phải sáng sớm hai người đều ngủ mơ hồ, mãi đến tận lúc xe đậu ở quán rượu, hai người mới nhớ ra không cùng đường.

Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, Lê Tiêu sờ mũi, "Nếu không thì cùng đi?"

Giang Nhu rất muốn từ chối, nhưng nhân viên đón khách của quán rượu đã mở cửa, "…"

Nhịn một chút, vẫn ôm đứa nhỏ xuống xe.

Sớm biết vậy không ra cửa, cô chỉ tham mới mẻ, muốn ngồi xe mới thôi.

Lê Tiêu sợ cô tức giận, sau khi xuống xe có hơi lấy lòng nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng cô, còn tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Chờ lát nữa em lại có sức ăn, hơn nữa, anh cảm thấy ngày hôm nay sẽ có trò hay xem."

Giang Nhu quả nhiên bị khơi lên lòng hiếu kỳ, "Có ý gì? Triệu Vân sẽ tới quậy à?"

Lê Tiêu lắc đầu, "Triệu Vân thì không rõ, nhưng anh cảm thấy người nhà chị ấy sẽ không nhịn."