Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 287




Cửa rất nhanh đã mở ra, mở cửa là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy Giang Nhu bọn họ, dường như có hơi sửng sốt, "Các cô là?"

Giang Nhu thấy người, rất khách sáo gật đầu, "Chào mọi người, đây là gia đình của Diêm Tiểu Quân phải không? Tôi là thím của Chu Hồng, ngày hôm nay tôi dẫn đứa nhỏ tới cửa, là muốn nói với nhà các anh một tiếng, Chu Hồng không phải đứa nhỏ đáng thương không ai quản, thằng bé có cha mẹ, cha và bác của thằng bé cùng nhau mở nhà xưởng và công ty, mỗi ngày chạy khắp đất nước, mẹ làm quản lý ở nhà xưởng, vì lẽ đó hai vợ chồng rất bận, cho bà nội trông, bình thường có lẽ có chỗ sơ sẩy, vì thế khiến đứa trẻ nhà anh tưởng Chu Hồng nhà chúng tôi đến từ nông thôn, dễ ức hiếp."

"Nhưng sự thực cũng không phải vậy, cha mẹ thằng bé đều là người rất có năng lực, rất có bản lĩnh, bình thường không để ý tới, cũng không có nghĩa không thương yêu con của mình, một lần hai lần thì thôi, thằng con nhà anh mỗi ngày bắt nạt đứa nhỏ nhà tôi, vậy thì có hơi quá đáng."

Người đàn ông trung niên vừa nghe cũng biết là con trai của mình ở trường học làm chuyện xấu, nghiêng đầu qua gọi: "Diêm Tiểu Quân ——"

Lập tức một bé trai tám tuổi cầm điều khiển từ xa từ trong phòng khách chạy đến, "Làm gì?"

Nhìn thấy Chu Hồng ở cửa, ánh mắt cậu ta chột dạ lóe lên.

Giang Nhu kéo Chu Hồng lên phía trước, chỉ vào vết thương trên mặt, cổ, tay của cậu bé cho người đàn ông trung niên xem, "Những thứ này đều là con trai của anh đánh, đừng cảm thấy là vết thương nhỏ, tôi là thím thằng bé, cũng là sinh viên ngành y của đại học G, nếu như vết thương lây nhiễm rất có khả năng sẽ mất mạng, tôi cũng có thể đưa ra giấy xét nghiêm bất cứ lúc nào, tố cáo nhà các anh lên tòa án còn được, ngược lại nhà chúng tôi thứ khác không nhiều, chỉ có tiền là rất nhiều."

Diêm Tiểu Quân vừa nghe lời này, cũng có hơi sợ rồi, lập tức lớn tiếng phản bác: "Cũng không phải chỉ có một mình cháu đánh."

Người đàn ông trung niên đột nhiên nghiêng đầu qua trừng cậu nhóc.

Vẻ mặt Giang Nhu bình tĩnh nói: "Không vội, tôi tìm tới cửa từng nhà."

Ngược lại nhìn về phía người đàn ông trung niên, "Tôi cũng không biết nhà các anh giáo dục con cái thế nào? Mỗi ngày dùng từ hai lúa, quỷ nghèo để mắng cháu tôi, còn bảo thằng bé bắt chước chó sủa, gọi con trai anh là chủ nhân, làm sao, nhà các anh cao quý như thế hả? Tôi thấy cũng không có giàu gì, cha với bác Chu Hồng tuy rằng ở tỉnh G không tính là nhân vật lợi hại gì, nhưng quen biết nhiều bạn bè, chúng tôi cũng không để ý đến lúc đó tới đơn vị của anh chào hỏi một phen."



"Ngày hôm nay đến nơi này, các anh hẳn tạm thời chưa dọn nhà nhỉ? Không dọn nhà là tốt nhất, đỡ cho tôi phải dùng tiền điều tra, nếu như còn có lần sau, chúng tôi không ngại chọn dùng thủ đoạn pháp luật đâu."

Giang Nhu nói không khách sáo chút nào, cô biết, quá khách sáo người ta sẽ không để tâm, còn có thể đắc ý con trai của anh ta rất lợi hại.

Người lớn như vậy nhiều lắm.

Người đàn ông trung niên này dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, thấy cách ăn mặc và ăn nói của Giang Nhu, cũng đoán được điều kiện gia đình của đối phương không kém, ngoại trừ đứa nhỏ tên Chu Hồng đó, một cô gái và một cô bé đều giống như nuôi ra từ gia đình giàu, củng biết bọn họ có lẽ thật sự không dễ chọc.

Vội vàng xin lỗi, "Cái đó… Thật ngại quá, tôi thật không biết thằng con nhà tôi ở trường học đã làm gì, chờ lát nữa tôi sẽ cẩn thận dạy dỗ nó…"

Giang Nhu lạnh nhạt gật đầu, dắt tay Chu Hồng rời đi.

Mới vừa đi tới chỗ quẹo cầu thang, phía trên lập tức truyền đến tiếng gào khóc kinh thiên động địa.

Chu Hồng siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Nhu, có chút kích động nói: "Thím?"

Giang Nhu quơ tay cậu bé, "Cháu xem, Diêm Tiểu Quân cũng không ghê gớm bao nhiêu, nhà nó còn không lớn bằng nhà cháu, cũng không có thang máy, vì thế cháu không cần cảm thấy tự ti với bạn bè, cha mẹ cháu rất lợi hại người, bọn họ là người nhà quê thì thế nào? Vẫn có thể cho cháu ở nhà lớn, ăn đồ ngon, cho cháu sống tốt hơn rất nhiều người. Vì thế lần sau gặp lại chuyện như vậy, phải dũng cảm mắng lại, có người làm chỗ dựa cho cháu."

Chu Hồng dùng sức gật đầu, "Dạ."

Trên mặt lộ ra nụ cười, dừng một chút, rất nghiêm túc nói: "Thím, thím thật tốt."

"Vậy chúng ta tới nhà tiếp theo."