Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 282




Qua mấy ngày sau, anh mang về một tin tức tốt, nói bà Tống tìm một quảng cáo năm giây vào chương trình cuối năm giúp anh.

Khi nói chuyện này, Giang Nhu đang ngồi ở trên giường học thuộc bài, nghe nói như thế, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Thiệt hả?"

Đây chính là chương trình cuối năm đó.

Lê Tiêu ngồi sát trên giường, trên mặt cũng vui vẻ hiếm có, "Đương nhiên là thật, bà Tống quan hệ rộng, bây giờ chính là lúc đấu giá quảng cáo chương trình cuối năm, có khi đấu giá được hơn mười triệu, bà ấy dùng ba triệu lấy được quảng cáo năm giây giúp anh, là năm giây trước mấy phút phát sóng chương trình cuối năm, chiếu quảng cáo ở giữa và sau chương trình càng mắc hơn, bà ấy không lấy được cái đó, dự định cho xí nghiệp lớn."

Cái này đương nhiên, Giang Nhu còn nhớ khi còn bé xem chương trình cuối năm, phiền nhất chính là những quảng cáo đó, không hiểu tại sao phải chiếu nhiều quảng cáo như vậy, mãi đến tận lớn lên mới biết, những quảng cáo đó được mua với giá trên ngàn triệu, có điều sau này quốc gia ra tay chỉnh lý một phen, quảng cáo ít đi.

Nhưng bây giờ thì khác, nhãn hiệu của Lê Tiêu sắp lên truyền hình rồi.

Giang Nhu vội hỏi: "Vậy tiếp theo anh làm thế nào? Mời ngôi sao lớn tới quay hả?"

Lê Tiêu nhún vai, "Nào có số tiền đó? Anh định tự tìm người quay."

Giang Nhu gật đầu, ba triệu này e rằng đã tiêu hết vốn liếng của anh.

Lê Tiêu là người làm việc kỹ lưỡng, tuy rằng anh nói là mình tự tìm người tới quay, nhưng cũng không phải qua loa cho qua, mà là mượn Trần Phong một ít công cụ quay chụp. Trần Phong mở công ty Văn Ngu, không thiếu những thứ đồ này, có điều yêu cầu duy nhất chính là nhét mấy người vào.

Lê Tiêu cầu còn không được, anh đang rầu không biết đi đâu tìm người, vốn muốn tìm mấy người trong xưởng tới quay, quay cảnh hoạt động nhà xưởng, quay dáng vẻ công nhân làm việc, lại nói mấy câu, nào biết bình thường người nào cũng nói chuyện lanh lợi, vừa lên ống kính nói chuyện cũng không nói được, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Quay hai ngày cũng không có chút tiến triển.

Cuối cùng vẫn là Giang Nhu không nhìn nổi, bảo anh đi tìm ba nhóm người: già, trung niên, trẻ, bản thân dẫn Uông Nhạn bọn họ đến chợ chọn mua một ít quần áo, giày mũ, dây cột tóc cùng với trang sức tết kiểu Trung Quốc vân vân.

Tiếp theo lại bảo Lê Tiêu hỏi Trần Phong thuê một nơi quay quảng cáo bình thường. Lê Tiêu làm theo, thuê studio ba ngày, hai ngày trước Giang Nhu dẫn người đi bố trí, bố trí bối cảnh vô cùng vui vẻ, trên chạc cây còn treo lồng đèn màu đỏ và kết Như Ý, còn dán câu đối lên nhà, thực ra nhà là vẽ lên, chỉ dán câu đối ở vị trí cửa, nhìn xa xa còn rất giống.

Ngày thứ ba Lê Tiêu dẫn người được tìm kiếm kỹ lưỡng tới, Chu Kiến cũng tới, tất cả đều thay quần áo mà Giang Nhu mua, cả An An cũng có phần, trên mặt người lớn trẻ nhỏ đều trang điểm.

Nội dung quảng cáo chủ yếu chính là ba hỏi ba đáp——

Tặng người lớn quà gì? Mười hai con giáp.

Tặng người thân bạn bè quà gì? Mười hai con giáp.

Tặng con cháu quà gì? Mười hai con giáp.



Lê Tiêu nhìn thấy lời quảng cáo thì cảm thấy rất trẻ con, Giang Nhu tức giận nói: "Vậy anh tự mình nghĩ đi."

Lê Tiêu: "Quên đi, vậy thì cái này đi."

Mấy người già và mấy người cỡ Lê Tiêu lên diễn, Lê Tiêu và Chu Kiến cầm hộp quà tặng mười hai con giáp trên tay, chắp tay chúc tết lẫn nhau, sau đó đám người Lê Tiêu tặng quà. Tiếp theo là người trẻ tuổi ra trận, lần này là bắt tay nhau, sau đó tặng quà, cuối cùng là một đám trẻ con vui vẻ chạy tới, Lê Tiêu bọn họ ôm đứa nhỏ tặng quà.

Hình ảnh cuối cùng chính là đồ ăn vặt Mười hai con giáp trong tay mỗi người, cùng nói ăn tết tặng Mười hai con giáp.

An An được cha ôm đứng ở chính giữa, cô bé ăn mặc như em bé trong tranh tết, cầm hộp kẹo Mười hai con giáp trên tay, cười vô cùng ngọt ngào.

Thực ra quy trình rất đơn giản, chỉ là trong quá trình quay tình hình chồng chất, đặc biệt là mấy đứa nhỏ, chạy một lát lại dừng lại, An An thậm chí không chờ được nói câu thoại cuối cùng, tự mình cúi đầu xử lý đồ ăn vặt.

Cô bé được cha ôm vào trong ngực, không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Quay ròng rã một ngày, quay xong video phải cho người chuyên cắt thành năm giây, những việc này không liên quan tới Giang Nhu.

Sau khi quay xong, An An nhảy nhót tung tăng chạy tới chỗ Giang Nhu, còn cầm đồ ăn vặt trên tay đưa cho mẹ, bi bô nói: "Ăn."

Giang Nhu cười nhận lấy, "Cảm ơn bé cưng An An."

Chờ cắt video xong, Lê Tiêu còn cầm đĩa về nhà, cũng không biết xem bao nhiêu lần, buổi tối nằm ở trên giường còn lăn qua lộn lại không ngủ được, hỏi Giang Nhu: "Có thể xét duyệt thông qua không?"

Giang Nhu không nói gì: "Cái này có gì không thông qua được? Tiền cũng bỏ ra rồi."

Lê Tiêu ôm cô, "Vậy em nói xem có thể bán đậm không?"

Giang Nhu sờ đầu anh, "Nhất định có thể bán đậm, nhiều người như vậy dùng tiền mua quảng cáo, anh tưởng bọn họ ngốc à? Nếu như không kiếm được tiền sao bọn họ có thể đồng ý tranh mua chứ?"

Lê Tiêu muốn nghe nhất chính là câu nói này, cúi đầu hôn một cái vang dội ở trên mặt Giang Nhu, "Đúng, qua một thời gian ngắn anh đến thủ đô, em muốn cái gì?"

"Muốn ăn vịt nướng."

"Được."

Giang Nhu làm sao cũng không nghĩ đến, mình chỉ thuận miệng nói, Lê Tiêu từ thủ đô trở về xách trọn mười con vịt nướng.

"…"