Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 278




Nhạc Nhạc nhìn thấy bọn họ trước, nghiêng đầu qua nói với mẹ cậu bé cái gì đó, mẹ cậu bé lập tức nghiêng đầu lại nhìn, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

Ông chủ Du cũng nhìn thấy, ngoắc tay với bọn họ, bảo bọn họ đi vào.

Mấy người Lê Tiêu bèn theo nhân viên phục vụ đi vòng vào.

Bố cục trong phòng rất rộng rãi và thoáng đãng, có chỗ ăn cơm, có ghế sô pha và TV cho mọi người giải trí trò chuyện, còn có nhà vệ sinh.

Mấy người Giang Nhu vừa vào phòng, ông chủ Du đã kêu bọn họ qua ngồi. Anh ta đứng lên giới thiệu vợ mình, "Đến, đây chính là ông chủ Lê, Lê Tiêu mà anh nói với em, vị này chính là vợ của cậu ấy quý cô Giang Nhu, rất lợi hại, bây giờ học Trung y ở đại học G, con gái của bọn họ LÀ An An, anh cũng từng nhắc tới với em, thế nào? Có phải rất đáng yêu không? Hai nhà chúng ta đúng là rất có duyên phận."

Lại giới thiệu cho Lê Tiêu, "Đây là vợ tôi, Tống Dĩnh, là một doanh nhân vô cùng ghê gớm."

Giang Nhu có nghe Lê Tiêu nhắc tới, vợ ông chủ DU là một bà chủ cực kỳ lợi hại, ông chủ Du có ngày hôm nay có một nửa công lao thuộc về sự giúp đỡ của vợ anh ta, nghe nói năm đó vợ ông chủ Du vì giúp anh ta, tự học thi đậu khoa tài chính trường đại học Hồng Kong, sau khi tốt nghiệp không chỉ quản lý công ty giúp anh ta, còn dựa vào đầu tư của ông chủ Du tự mình gầy dựng sự nghiệp thành công.

Ông chủ Du vô cùng tôn trọng vợ mình, hai vợ chồng đều có thành tựu, tình cảm sâu nặng.

Bà Tống là người phụ nữ có tướng mạo rất thân thiết ôn hòa, chị ấy ăn mặc tao nhã đẹp đẽ, không quá tinh xảo, cũng không hiện ra sự mộc mạc, chỉ khiến người ta nhìn cũng cảm thấy rất thoải mái.

Chị ấy đứng dậy bắt tay mấy người Giang Nhu, "Thật hân hạnh gặp mọi người, chuyện lần này tôi với chồng tôi thật sự vô cùng cảm kích, cho nên muốn mời hai người lại đây ăn bữa cơm, hi vọng không có quấy rầy đến hai người."

Tiếng nói chuyện của chị ấy rất dịu dàng, không nhanh không chậm, nghe cũng làm cho người ta có ấn tượng tốt.

Giang Nhu không phải người biết xã giao lắm, nói vài lời khách sáo trên bàn ăn với người ta và đám người Chu Kiến còn được, nhưng giao lưu với nhân vật cấp bậc to lớn này thì quả thật có hơi làm khó cô.

Quá nhiệt tình có vẻ có ý đồ riêng, quá an tĩnh lại có vẻ rất không lễ phép.

Cũng may bây giờ Lê Tiêu xem như là một tay già đời trên chuyện làm ăn, nói chuyện với ông chủ Du rất náo nhiệt.

Giang Nhu tiếp nhận lời mời ngồi bên cạnh chị ấy của bà Tống.

An An còn yên tĩnh hơn Giang Nhu, ở bên ngoài cô bé rất hay xấu hổ, Lê Tiêu thường xuyên nói cô bé là chỉ biết càn quấy với gia đình, ở nhà nhảy nhót rất hoạt bát, vừa ra bên ngoài thì hận không thể mọc trên người mẹ.



Từ khi vào phòng đều không nói câu nào mà hiếu kỳ đánh giá xung quanh.

Bà Tống bảo con trai chơi với cô bé, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn trượt từ trên ghế xuống tìm An An, vậy mà sau khi An An nhìn thấy cậu bé lại đây, thân thể nhỏ bé xoay một cái, vùi mặt ở trong lồng n.g.ự.c Giang Nhu.

Giang Nhu cười nói với bà Tống: "Con bé ở bên ngoài khá thẹn thùng."

Bà Tống nhìn dáng vẻ mềm mại yêu kiều của An An, nụ cười trên mặt không khỏi càng thêm sâu sắc, "Dung mạo của đứa nhỏ này thật xinh đẹp, trước đây tôi muốn sinh con gái xinh đẹp, nghĩ có thể mặc váy chải tóc cho con bé, lúc đó mọi người đều nói trong bụng tôi là con gái, tôi cũng tin, còn mua rất nhiều quần áo xinh đẹp, đáng tiếc cuối cùng cũng không mặc được."

Nhạc Nhạc được dạy rất tốt, bị từ chối cũng không có tức giận, mà đứng ở một bên nghiêng đầu lén lút nhìn An An. Đối diện với tầm mắt của An An, cậu bé nhếch môi cười, còn lấy kẹo từ trong túi mình ra, "Đây là kẹo anh mang từ nhà đến, em có ăn không? Ăn rất ngon, tặng cho em có được không?"

Nói rồi đưa kẹo cho An An.

Giang Nhu cúi đầu cười hỏi: "Có muốn hay không?"

Cô nhóc khát vọng liếc nhìn Giang Nhu, thế nhưng thật sự không tiện đưa tay nhận lấy.

Giang Nhu không ép cô bé, chỉ cười: "Mẹ cầm giúp con được không? Nhưng con phải nói cho cảm ơn anh."

Con mắt cô bé sáng lấp lánh, âm thanh rất nhỏ nói, "Cảm ơn."

Nhạc Nhạc cũng cười, "Không có chi."

Giang Nhu cầm kẹo giúp An An, sau đó xé giấy gói kẹo ra đút cho cô bé. An An

há mồm ăn, có thể là kẹo ăn rất ngon, cô bé cười cong con mắt.

Nhạc Nhạc nói: "Em xuống đi, cùng chơi với anh."

An An nghĩ cũng không nghĩ, quay ngoắc đầu qua bên khác, "Không muốn."

Nhạc Nhạc cũng không nhụt chí, chạy đến ghế sô pha cầm một con gấu bông giơ lên quơ quơ, nói với cô bé: "Em gái, em tới chơi này, nơi này có rất nhiều đồ chơi."

An An lại nhìn về phía mẹ, trong mắt tràn ngập ý muốn.