Trong phòng ngủ chính cũng có nhà vệ sinh, Giang Nhu và Lê Tiêu tắm trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính, cô bé có một bồn tắm riêng, tối hôm nay Giang Nhu tắm rửa sạch sẽ còn gội sạch đầu cho cô bé, sau khi thay quần áo sạch sẽ thì ném cô bé lên trên giường cho anh.
Ngày hôm nay Lê Tiêu tắm trước, tốc độ rửa ráy của anh rất nhanh, mấy phút đã làm xong, tiếp nhận con gái lau tóc cho cô bé.
Anh biết tốc độ tắm của Giang Nhu, trước đây ở quê nhà cũng vậy, nếu anh ở nhà giúp chăm con, một mình cô có thể ở trong phòng tắm lề mề một hai giờ, cũng không biết làm gì.
Ngược lại ngày hôm nay cũng vậy, cô bé tắm xong, tóc cũng đã khô, một lớn một nhỏ nằm song song, còn nhấc chân lên giống nhau như đúc.
Sau khi Giang Nhu lên giường, cô nhóc vươn mình quay lại, vui vẻ nói: "Thơm thơm mẹ."
Giang Nhu bèn ôm cô bé hôn một cái.
--
Chu Kiến vốn còn chút lo lắng cho mẹ và vợ anh ta, có điều cũng may buổi chiều ngày hai mươi ba ngày đó mẹ và vợ cũng đến, mang theo bao lớn bao nhỏ, đặc biệt là Uông Nhạn, trước người mang theo đứa nhỏ, phía sau quải một bao to cồng kềnh, trên hai bả vai thồ một túi da rắn.
Chu Hồng còn nhỏ tuổi cũng cầm túi trong tay.
Cả nhà đứng bên trong nhìn nhà mới, cười không ngậm mồm vào được, "Đây thực sự là nhà chúng ta sao? Cũng quá đẹp rồi."
Cũng không dám đặt chân vào.
Chu Kiến cười hết sức hài lòng, "Đứng làm gì, mau vào, đây là nhà chúng ta, nơi này là của mình, khẩn trương như vậy làm gì?"
Không thể xấu hổ nói, lúc trước lần đầu tiên mình nhìn thấy cũng không dám đi vào.
Cuối cùng vẫn là Chu Hồng to gan, đặt đồ vào nhà.
Chu Kiến hài lòng xoa đầu của cậu bé, "Không hổ là con trai của cha."
Chu Hồng nhoẻn miệng cười.
Mẹ Chu và Uông Nhạn cũng một trước một sau đi vào. Mẹ Chu còn đi tới trên ban công xem, ngoài miệng thán phục không ngớt, còn nói chuyện với Uông Nhạn, "Nhạn Nhạn, mau tới đây xem, lầu này thật cao."
Uông Nhạn bèn ôm đứa nhỏ qua đó xem, xem phong cảnh, cũng không dám đến gần, có hơi sợ sệt.
Chu Kiến cười đến răng môi đều hở ra, anh ta cảm giác lúc trước mình nhìn thấy nhà mới sửa sang xong cũng không có khiến người ta vui vẻ như lúc này, xoay người dẫn bọn họ tham quan nhà, "Mẹ, căn phòng này là của mẹ, lại đây, Tiểu Hồng, căn phòng này là của con với em trai, nơi này là nhà vệ sinh…"
Mẹ Chu càng nhìn càng thích, trước đó bà ấy nghe con trai nói có nhà lớn ở tỉnh G, cho là nhà lớn trong miệng anh ta chẳng qua là lớn hơn nhà cũ một chút, nào biết là như vậy.
Không nhịn được cảm thán, "Nơi này còn tốt hơn nhà địa chủ ngày xưa, con trai của mẹ thật có bản lĩnh."
Uông Nhạn ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa, cô ấy của mấy năm trước làm sao cũng không nghĩ đến mình sẽ ở một căn nhà tốt như vậy.
Chu Kiến nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Giang Nhu ở bên cạnh đang nấu cơm ở trong nhà bếp, nghe thấy động tĩnh thì biết thím Chu bọn họ đã tới rồi.
Đi ra ngoài tìm Lê Tiêu, Lê Tiêu đang nằm ở trên ghế sô pha trong phòng khách, buổi trưa anh uống ít rượu với người ta, trở về cứ nằm trên ghế sô pha không muốn động, An An đang ngồi ở trên tấm thảm phía trước chơi thanh gỗ, cực kỳ ngoan, như một tiểu thiên sứ.
Nhìn thấy mẹ đi ra, lập tức ngẩng mặt lên lộ ra nụ cười, còn cầm thanh gỗ trên tay giơ lên cho cô xem.
Quả thực quá đáng yêu.
Giang Nhu không chút khách sáo đánh thức Lê Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, "Anh qua nhà bên cạnh xem thử, bảo bọn họ buổi tối tới bên này ăn cơm, thuận tiện anh xuống mua một ít đồ ăn về."
Lê Tiêu mở mắt ra, chậm rãi xoay người, ừ một tiếng.
Giang Nhu sợ đồ ăn trong nồi khét, nói xong cũng trở về nhà bếp.
Lê Tiêu lại lười biếng ở trên sô pha một lúc, sau đó mới rề rà ôm lấy con gái cùng đi ra ngoài.
Ra ngoài gõ cửa nhà bên cạnh, hỏi thăm mẹ Chu và Uông Nhạn, nói lát nữa đến nhà mình ăn cơm, sau đó ôm An An rời đi.
Đợi người đi rồi đóng cửa lại, mẹ Chu không nhịn được nói: "Đứa nhỏ Lê Tiêu này càng ngày càng có tiền đồ, trước mẹ đã nói nó là người làm chuyện lớn mà."
Chu Kiến nghe xong trực tiếp vạch trần: "Mẹ nói hồi nào? Sao con không nhớ rõ."
Uông Nhạn nghe xong cười.
--
Buổi tối Giang Nhu làm tám món ăn, bốn món trong đó là Lê Tiêu mua về, buổi chiều ý của Giang Nhu là bảo anh đến chợ ở khu dân cư mua một ít thức ăn về nấu, nào có biết anh trực tiếp mua mấy món nấu sẵn ở quán ăn gần đấy.
Quên đi, cũng đúng lúc đỡ cho cô làm.
Lê Tiêu còn mua bình coca to, Giang Nhu sợ An An cũng muốn uống, hâm hai bình sữa bò Vượng Tử.
Mẹ Chu và Uông Nhạn chưa từng uống coca, Uông Nhạn thì từng mua cho Chu Hồng nhưng bản thân không chịu uống một hớp, Chu Hồng chủ động để cô ấy uống thì cô ấy nói không thích.