Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 267




Mỗi ngày Lê Tiêu trở về, còn lôi kéo anh đọc thơ, đưa tranh ban ngày mình vẽ cho anh xem.

Luyện tập trên tờ giấy trắng, có mẹ với tướng mạo kỳ quái, có dì mặc váy, hai người dắt cô bé, còn cha, bay trên trời ở góc bên phải.

Hỏi cô bé tại sao, cô bé nói cha là siêu nhân.

Lê Tiêu còn chưa kịp vui sướng.

Giang Nhu không chút khách sáo vạch trần, "Rõ ràng là không có chỗ vẽ."

Cô nhóc ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào với cha, "Cha không giận, An An vẽ cho cha."

Nói xong vào trong phòng cầm bút, vẽ Lê Tiêu ở mặt trái tờ giấy, còn vẽ Giang Nhu bên cạnh, vẽ rất nhiều hoa trên đầu Giang Nhu, trong miệng bi bô lẩm bẩm "Cha mẹ kết hôn rồi".

Buổi tối Lê Tiêu gấp gọn tờ giấy con gái vẽ.

Giang Nhu thấy cảnh này cũng đã quen, ngược lại ở trong mắt Lê Tiêu, An An làm cái gì cũng là tốt nhất.

Trước đó Triệu Vân nhắc nhở cô trông chừng Lê Tiêu, lúc đó cô còn nghĩ trông chừng cũng vô dụng, chuyện như vậy hoàn toàn dựa vào tự giác, suy nghĩ của cô vẫn luôn rất rõ ràng, phạm vào nguyên tắc thì đúng lúc dừng lại.

Trước đó cô còn không quá hiểu Triệu Vân, cảm thấy cứ không ly hôn thì thật buồn nôn, nhưng bây giờ cô cảm thấy, có lẽ Triệu Vân không chỉ vì tiền, cũng có khả năng còn có tình cảm với Thường Dũng, hi vọng anh ta có thể trở về với gia đình.

Lại như hiện tại, nếu bảo cô và Lê Tiêu ly hôn, trong lòng cô không nỡ, luyến tiếc dáng vẻ anh đặt cô và con ở trong tim, loại cảm giác được người ta yêu thích thương yêu thật làm cho người ta nghiện.

Lê Tiêu trở lại trên giường sau đó ôm lấy Giang Nhu, hỏi Lê Hân đi học vào ngày kia hả?

An An ngủ ở bên trong, Giang Nhu nhỏ giọng nói: "Em ấy phải đi quân sự ba mươi ngày, ngày 20 tháng 8 đi."

"Ừ, ngày đó anh sắp xếp thời gian lái xe đưa các em qua."

Giang Nhu tìm tư thế thoải mái ở trong lòng anh, "Được, chúng ta thuận tiện đi qua trường mầm non bên cạnh nhìn thử, nghe nói cơ sở thiết bị bên trong không tệ, sang năm An An của chúng ta cũng phải đi học."



Nghe đến đó, trong lòng Lê Tiêu có chút khó chịu, "Sao mà lớn nhanh vậy, cảm giác con bé vừa mới sinh ra."

Giang Nhu nghe xong buồn cười, "Đã gọi anh là cha lâu như vậy, còn vừa ra đời hả?"

Lê Tiêu không cười nổi, nghiêng đầu qua liếc nhìn bóng dáng nằm nghiêng ở bên trong, không nhịn được đưa tay chọt phía sau lưng cô bé.

Giang Nhu muốn ngăn cản đã không còn kịp, nghe thấy cô nhóc rầm rì hai tiếng, đột nhiên ngồi dậy. Sau đó vẻ mặt ngơ ngác quay đầu nhìn, trong miệng mơ hồ không rõ kêu, "Mẹ" .

Giang Nhu tức giận trực tiếp đẩy người ra.

Lê Tiêu ngượng ngùng sờ mũi, "Anh không nghĩ tới con bé tỉnh nhanh như vậy."

Giang Nhu không thèm để ý tới anh, buổi tối An An ngủ hầu như đều là cô dỗ, cô hiểu rõ, trước đó coi như ngủ thiếp đi cũng dễ tỉnh lại.

Trực tiếp giẫm một chân lên bụng anh, ôm lấy An Anh ở bên trong nằm xuống dỗ một lần nữa.

Lê Tiêu bị giẫm tới nhe răng, cũng không dám lên tiếng.

Bởi vì đã ngủ một lúc, tinh thần cô bé cực kỳ tốt, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ.

Ngày 20 tháng 8 ngày ấy, Lê Tiêu lái xe bánh mì chở cả nhà đến trường trung học phụ thuộc.

Ở cửa trường trung học phụ thuộc có rất nhiều người nhà và học sinh mới, sau khi Giang Nhu ôm đứa nhỏ xuống xe còn gặp Triệu Vân, bên cạnh Triệu Vân là hai cô con gái một cao một thấp và một chàng trai cao lớn.

Giang Nhu từng gặp chàng trai này, chính là đứa nhỏ của chị gái Thường Dũng và chồng trước, năm nay học lớp 12.

Triệu Vân cũng nhìn thấy gia đình Giang Nhu, trực tiếp dẫn người lại đây, đến gần sau đó cười chào hỏi, "Sao cả nhà đều đến vậy?"

Giang Nhu cười: "Cũng không biết mang cái gì, nên dẫn nhiều một chút."

Triệu Vân nhìn thấy Lê Tiêu cầm đồ từ trên xe, trong lòng có chút ước ao, cho dù là chồng cô ấy trước đây, cũng không có tri kỷ như Lê Tiêu, bỏ công việc trên tay đứa đứa nhỏ đến trường, huống chi đối phương còn chỉ là em vợ.

Cô ấy nói với Giang Nhu: "Trước tiên đăng ký cho đứa nhỏ, giáo viên ở ngay cửa, nộp tiền nhận số ký túc xá sau đó có thể vào ở luôn, làm sớm một chút, còn có thể có thể cướp giường ngủ tốt."