Sau khi Lê Hân đến, An An cũng không cần theo cha cô bé ra ngoài mỗi ngày, phía Nam trời nóng nực, cũng chỉ mấy ngày, cô nhóc đã rám đen, trên đầu còn có một mảng xanh tím, là mấy ngày trước tự mình đụng đầu.
Khi Giang Nhu chăm chú ôn thi. Lê Hân trông coi đứa nhỏ, sáng sớm cho ăn cơm thắt b.í.m tóc, buổi sáng cô nhóc muốn đi ra ngoài đi dạo. Lê Hân bèn dẫn cô bé đến trường chơi, tinh thần của An An cực kỳ tốt, đi dạo bao lâu cũng không mệt, chủ yếu cũng là trong trường đại học náo nhiệt.
Căn tin số một của trường đại học còn có siêu thị, hẳn là Giang Nhu đã dẫn cô bé tới. Vừa vào cửa căn tin, cô bé đã kéo áo dì vào trong siêu thị, trong miệng lẩm bẩm "Mua kẹo".
Còn biết dùng tiền mua.
Lê Hân mua một cây kẹo qua cho cô bé.
Sau đó hai người ngồi ở bàn ăn trong căn tin chờ Giang Nhu lại đây.
Cô nhóc còn cực kỳ hiếu thảo, nhìn thấy mẹ lại đây, còn lấy ra kẹo qua chưa ăn hết cho Giang Nhu ăn.
Phía trên bao bọc một lớp nước.
Giang Nhu dở khóc dở cười, sờ đầu nhỏ của cô bé, "Tự con ăn đi."
Cô bé vẫn không ăn, giơ kẹo que tới bên mép Giang Nhu.
Giang Nhu không thể làm gì khác hơn là cúi đầu làm ra nếm thử, "Ăn ngon thật, cảm ơn cục cưng An An nha."
Cô nhóc hài lòng, hài lòng cười nhét kẹo que vào trong miệng mình.
Lê Hân mua kẹo ở bên cạnh thì không có đãi ngộ này.
Sau khi Giang Nhu thi xong, lập tức dẫn Lê Hân đi xem nhà mới, phòng của Lê Hân cũng là Giang Nhu bố trí, giá giường sắt màu trắng hình thức công chúa, phía trên còn treo lụa màu vàng nhạt, trên giường còn chưa trải chăn lên, có điều ở đầu giường có vài cái gối.
Trong phòng có tủ quần áo, bàn trang điểm, còn có bàn học bên cửa sổ, phong cách căn phòng thiên về thiếu nữ.
Lần đầu tiên Lê Hân nhìn thấy đã thích, "Đây là phòng của em sao?"
"Đúng rồi."
An An còn nắm tay dì, muốn cô ấy đến xem phòng của mình.
Phòng của An An lại càng đáng yêu, trên tường đầu giường là một cây kẹo que to màu sắc rực rỡ và mấy cái nơ con bướm, giường rất thấp, làm thành kiểu thảm Tatami, thuận tiện cho cô bé leo thẳng lên.
Phòng cô bé lớn hơn một chút, chỗ gần cửa sổ trải thảm trải và ghế sô pha nhỏ, còn có giá sách âm tường.
Có thể ngồi ở trên đó chơi đùa.
Giang Nhu chuẩn bị chờ sau khi cô bé lớn lên một chút, sẽ sửa lại căn phòng.
An An cực kỳ thích ghế sô pha nhỏ đó, cô bé có thể trực tiếp ngồi lên.
Lê Hân thấy vậy cười, "Thật là đáng yêu."
An An cho rằng cô ấy thích, còn lôi kéo cô ấy qua ngồi.
——
Buổi tối Lê Tiêu không trở về ăn cơm, chờ sau khi Giang Nhu dỗ An An ngủ, anh mới vừa về, rón ra rón rén rửa mặt sau đó bò lên giường.
Giang Nhu cũng sắp ngủ thiếp đi, anh còn ôm cô hôn, đẩy hai lần cũng không đẩy người ra được, sau đó đưa tay mò cằm anh, thắt râu mép lại.
Người đàn ông dường như cảm thấy hơi ngứa, buồn cười ra tiếng, sau đó vùi mặt ở cổ cô hôn một cái.
Lần này đổi thành Giang Nhu hơi ngứa, không nhịn được nói: "Anh nặng c.h.ế.t đi được."
Người đàn ông không lên tiếng, giơ chân cô lên.
Sau khi kết thúc, Lê Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, Giang Nhu cảm thấy hơi nóng, hơi di chuyển cũng không quăng được người nọ.
Lê Tiêu ở phía sau nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay gặp Triệu Vân, chị ấy nói mấy ngày không thấy em, thứ sáu tuần này muốn mời em ăn bữa cơm."
Lúc đó Triệu Vân đi dạo phố với chị Thường Dũng, cố ý nói một câu như vậy.
Giang Nhu nghe xong không hiểu lắm, quan hệ của cô và Triệu Vân không tốt như thế, cái gì gọi là mấy ngày không gặp, rõ ràng chỉ từng gặp nhau mấy lần, lần trước gặp còn là mấy tháng trước.
"Không phải chị ta tìm em có chuyện gì chứ?"
Lê Tiêu tiến đến bên tai cô nói: "Còn có thể chuyện gì? Thường Dũng đó, nếu chị ta hỏi em những chuyện liên quan đến Thường Dũng, em cứ việc nói thẳng, đến lúc đó chị ta nhất định sẽ giúp em gái em quyết định chuyện trường học, chúng ta không thiệt thòi."
Giang Nhu nghe nói như thế hiểu ngay trong lòng, "Thường Dũng sao rồi?"
Lê Tiêu cười lạnh một tiếng, "Thường Dũng cũng không thông minh bằng vợ anh ta, tự cho là mình giấu rất tốt, thực ra trong lòng vợ anh ta đã có tính toán, mời em ăn cơm chắc cũng là muốn xác nhận, nếu như chị ta muốn hỏi thăm em, em cứ nói đứa trẻ trong bụng người phụ nữ bên ngoài của anh ta là con trai."
Giang Nhu đột nhiên xoay người, "Sao vậy, tra ra được hả?"
Lê Tiêu hôn môi dưới của cô, sau đó khẽ ừ một tiếng, "Chính là lần chúng ta đi bệnh viện gặp được đó, chính miệng anh ta nói, người phụ nữ đó cũng đắc ý không thôi, muốn đổi một căn nhà lớn ở."