Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 262




Vào giữa tháng tư, nhà mới sửa sang xong. Thứ bảy Giang Nhu và Lê Tiêu tranh thủ qua bên kia quét dọn một lần, dẫn An An theo, Chu Kiến cũng tới, cầm chổi quét dọn mấy cái, Giang Nhu chuẩn bị đầy đủ hết, đội mũ tạp dề cho mình và An An.

An An vừa vào nhà mới đã hài lòng chạy loạn chung quanh, còn trốn Giang Nhu, trốn ở cửa gọi mẹ, vô cùng hoạt bát.

Nhà mới vẫn có hơi khác tưởng tượng của Giang Nhu, sàn nhà không tính là màu trắng tinh, mà chọn màu xám trắng mờ, có vẻ hơi lạnh, không tìm được màu sắc Giang Nhu muốn, có điều mặt tường sơn thành màu trắng ấm, cũng vẫn ổn.

Tủ quần áo và cửa đều là màu trắng, có điều đồ vật nhỏ trong nhà chọn màu đen, ví dụ như tay cầm, đèn đóm, Giang Nhu còn chuẩn bị lựa màu đen cho ghế sô pha và bàn ăn.

Ngược lại khi Lê Tiêu đang quét dọn, trong miệng liên tục lẩm bẩm quá trắng, quá nhạt nhẽo, hoàn toàn không hiểu đẹp chỗ nào.

Giang Nhu mới không quan tâm anh, cầm cái chổi quét tro bụi trên sàn nhà trước, sau đó thấm ướt cây lau nhà lau sàn nhà một lần.

Lê Tiêu thì cầm khăn lau cửa sổ và tủ.

Cô nhóc chạy lung tung phía sau hai người, chỉ chốc lát sau tay nhỏ đã qua quẹt đen thui. Tay nhỏ dơ dáy không cẩn thận để lại dấu tay ở trên quần cha cô bé, dường như cảm thấy chơi vui, còn cố ý ngồi xổm người xuống dùng tay cọ vào nhà, dơ rồi sau đó in dấu trên quần cha cô bé.

Chờ Lê Tiêu phát hiện không đúng thì trên quần anh đã không biết có bao nhiêu dấu tay rồi.

Cô nhóc còn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn anh, sau đó chỉ vào dấu tay nhỏ trên quần của anh nói:"Cha, dơ."

Lê Tiêu không nói gì: "Con biết dơ còn in lên trên người cha hả?"

An An cong con mắt lên cười.

Quét dọn ròng rã một buổi sáng, thu dọn hai túi da rắn đồ bỏ đi, có điều hiệu quả cũng rõ ràng, toàn bộ nhà trở nên sạch sẽ sáng ngời.

Giang Nhu còn dời mấy chậu hoa khi đến đặt ở cửa vào trong nhà.

Lê Tiêu nhìn một chút, gật gù, "Nhìn như thế quả thực cũng không tệ lắm."

Giang Nhu: "Đúng không?"

Sau đó chỉ vào phòng khách, "Nơi đó trải thảm trải và ghế sô pha, phía trên treo một bức tranh, nơi này là bàn ăn, trên tường có thể treo đồng hồ, nơi đó là TV…"



Giới thiệu đại thể với anh.

Lê Tiêu xách hai túi da rắn đồ bỏ đi lên, "Đi thôi, qua mấy ngày nữa anh đến trung tâm mua sắm xem đồ gia dụng."

Giang Nhu vội vàng nói: "Em cũng đi."

Lo lắng anh chọn đồ gia dụng quá xấu.

Lê Tiêu nghe thấy ý tứ bên trong, tức giận nhìn cô một cái.

Bắt đầu từ trang trí nhà cửa, anh đã dần dần ý thức được, Giang Nhu hình như lo lắng ánh mắt anh không ổn, mới luôn chú ý chăm chú như thế.

Trước đây anh mua quần áo cho cô cô cũng chưa từng mặc, ngoài miệng còn nói rất dễ nghe là không nỡ mặc, e rằng cũng là chê nó xấu.

Lúc ra cửa, Chu Kiến quét tước nhà bên cạnh cũng không xê xích gì nhiều, anh ta không quét dọn nghiêm túc giống Giang Nhu bọn họ, chỉ quét đất một vòng, mấy cái khác chờ mẹ với vợ lại đây quét lại.

Giang Nhu bảo anh ta đưa một chiếc chìa khóa cho mình, "Nhà mới không thể vào ở ngay, bên trong có vật chất nguy hại như fomandehyt, lúc tôi đến thông gió cho nhà mới thuận tiện cũng thông gió cho nhà anh."

"Được, vậy thì làm phiền chị dâu rồi."

Chu Kiến vôi vàng lấy ra một chiếc chìa khóa của mình cho cô.

Trong thời gian sau này, Giang Nhu thường xuyên bớt thời gian lại đây thông gió cho nhà mới, còn mua hai cây quạt cũ quay vào cửa sổ mà thổi, trong phòng cũng đặt mấy chậu nước.

Đồ gia dụng cũng từng chút từng chút trở nên đầy đủ, mua thêm giường, ghế sô pha, bàn ăn, nồi niêu…

Chờ khi tháng Sáu, toàn bộ nhà mới đã gần như có thể trực tiếp vào ở, không có thiếu cái gì.

Chu Kiến thấy Giang Nhu mua cái gì thì anh ta mua cái đó, ban đầu còn có suy nghĩ giống Lê Tiêu, cảm nhà mới quá trắng, nhưng sau khi thêm đồ gia dụng xong thì phát hiện nhà rất đẹp. Khi ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, toàn bộ căn nhà ấm áp lại sáng sủa, như một bức tranh, một vẻ đẹp không nói nên lời.

Có lúc ở cửa nhìn, anh ta cũng không dám vào, cảm thấy mình cũng không xứng ở căn nhà tốt như vậy.

Chu Cường có một lần theo Chu Kiến đến xem tận nhà mới, biết căn nhà này nếu mua phải bảy mươi, tám mươi vạn, nhưng Chu Kiến chỉ tốn ba trăm ngàn, bèn vội vàng hỏi có thể cũng giúp anh ta mua một căn hay không.