Giang Nhu cũng không để ý cái gì, giơ tay che đầu, vọt vào trong mưa.
Lê Tiêu vội vàng tiến lên che dù cho cô, "Không phải anh tới rồi sao? Ướt hết rồi."
Toàn bộ thân thể của cô nhóc đều nghiêng xuống, muốn mẹ ôm.
Giang Nhu lập tức đưa tay ôm cô bé, sau khi đón đứa nhỏ, Lê Tiêu lại cầm cặp sách trên vai cô.
Cô nhóc vùi trong lòng Giang Nhu, thân thiết dán mặt, miệng nói không rõ: "Nhớ mẹ."
Lòng Giang Nhu mềm nhũn, hôn khuôn mặt nhỏ của cô bé một cái.
Cô nhóc cười vui vẻ.
Giang Nhu thấy Lê Tiêu không nhúc nhích, nhắc nhở một câu, "Đi thôi."
Ánh mắt Lê Tiêu nhu hòa nhìn cô một cái, khẽ ừ một tiếng, dù nghiêng qua phía cô.
Dẫn cô rời đi, chỉ có điều đi được hai bước, sau đó nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn Hứa Hiếu Văn trên hành lang đằng sau.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Hứa Hiếu Văn cau mày nhìn bóng lưng một nhà ba người, vừa nãy cười nhạo chồng Giang Nhu, thật không nghĩ tới đối phương có vẻ ngoài như thế.
Nhận ra ánh mắt khác thường của các bạn học đợi mưa xung quanh truyền tới, Hứa Hiếu Văn cảm thấy có chút mất mặt, tức giận nghiêng đầu qua chất vấn cô gái bên cạnh: "Đây chính là bán quán vỉa hè mà cô nói sao?"
Mắng một câu, "Mẹ kiếp, mặt mũi đều bị cô làm mất hết."
Bỏ lại người nọ, trực tiếp bung dù rời đi.
Vương Hiểu cắn môi, đứng tại chỗ, vẻ mặt lúng túng.
Lúc mấy người bạn cùng phòng bung dù đi lướt qua cô ta cũng không có quan tâm đến cô ta, đi xa mới không nhịn được nói: "Cũng không biết cô ta nghĩ như thế nào, sao lại ở bên tên bệnh thần kinh Hứa Hiếu Văn đó chứ?"
"Các cô không phát hiện sao? Sau khi Vương Hiểu bắt chước cách ăn mặc của Giang Nhu, Hứa Hiếu Văn mới theo đuổi cô ta."
"Có ý gì? Cậu nói Hứa Hiếu Văn thích Giang Nhu hả? Không phải mỗi lần cậu ta nhìn thấy Giang Nhu đều nhằm vào người ta sao?"
"Ai biết được? Có lẽ chính là do bị coi thường."
Ninh Hâm nghe không nổi nữa, "Giang Nhu cũng đã kết hôn sinh con, nói những việc này không tốt cho cô ấy đâu."
"Cũng đúng, chồng Giang Nhu đẹp trai như vậy, con cũng đáng yêu, đổi thành tớ, cho dù là bán quán vỉa hè tớ cũng thích."
"Ha ha ha."
Thứ bảy, Lê Tiêu cũng rất bận, trời vừa sáng người đã đi ra ngoài.
Buổi sáng khi Giang Nhu chơi với An An, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, đứa nhỏ lanh lợi dùng tay bên phải nâng lỗ tai, bắt chước điệu bộ gọi điện thoại lúc bình thường của cha mình, nghiêng đầu, bi bô nói: "Alo?"
Giang Nhu thấy vậy nở nụ cười, ôm lấy cô bé đi tới phòng, điện thoại đặt ở trên bàn sách trong phòng.
Đây là lúc trước Lê Tiêu lắp đặt, kỳ thực cô cảm thấy không cần thiết, nhưng Lê Tiêu nói trường học gần nhà, có việc có thể trở về nhà gọi điện thoại cho anh.
Giang Nhu tưởng là Lê Tiêu, bèn bấm loa ngoài cùng nghe với An An, "Alo?"
Đối diện trầm mặc một hồi, sau đó truyền đến âm thanh uể oải của Đổng Minh Minh, "Giang Nhu, là tớ, hình như tớ nóng rần lên, cậu có thể mua ít thuốc đưa tới cho tớ hay không giúp?"
"Minh Minh?"
Giang Nhu vội hỏi: "Cậu ở chỗ nào?"
Đổng Minh Minh trong điện thoại dường như nóng tới mơ hồ rồi, "Tớ ở đâu hả? Tớ nghĩ một lát, hình như là tầng trên nhà cậu, đúng, chính là chỗ ấy, tầng 15."
Lúc nói chuyện, hơi thở cô ấy rõ ràng hơi ồ ồ.
Giang Nhu vội vàng nói: "Tớ đến ngay."
"Ừ."
Nghe âm thanh hình như sắp ngủ thiếp đi.
Giang Nhu vội cầm một ít tiền ôm An An ra cửa.
Không đợi xe buýt mà gọi xe van, sau đó đến tiệm thuốc gần khu dân cư
mua thuốc hạ sốt.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ đến tầng 15, tầng 15 chỉ có một cửa, đập cửa hàng nghìn lần, sau một lúc lâu mới có người mở cửa, mặt Đổng Minh Minh nóng tới đỏ chót, cả người hơi không đứng vững, thân thể dựa vào khung cửa.
Giang Nhu đưa tay sờ trán cô ấy, phát hiện nhiệt độ rất cao, "Sao nóng thế, phải đến bệnh viện đa khoa."
Đổng Minh Minh chống cự lắc đầu, "Tớ không đi bệnh viện đa khoa đâu, không đi."
Khi nói chuyện, cả người muốn khuỵu xuống.
Giang Nhu mau chóng đưa tay đỡ lấy cô ấy, sau khi đỡ lại ôm An An đi vào, thả đứa nhỏ xuống, sau đó đỡ người lên ghế sô pha nằm xong, đắp chăn lên.
Trong miệng Đổng Minh Minh còn lẩm bẩm, "Không đi bệnh viện đa khoa, tớ không đi bệnh viện đâu, trong bệnh viện có người quen của cha tớ, tớ không muốn để cho ông ấy biết."
Giang Nhu vội dỗ nói: "Không đi không đi, cậu nằm nghỉ đi, tớ đi rót nước cho cậu uống thuốc."
Sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác dặn An An, "Không thể chạy lung tung, đứng ở đây chờ mẹ."
Rồi cầm ly đi tới nhà bếp.