Lê Tiêu mua một cái TV về, còn rất lớn, anh ôm thẳng tới phòng, trong nhà quá nhỏ, trong phòng khách chỉ có một cái bàn ăn cơm. Ở trong phòng nhìn một lát, cuối cùng đặt TV lên trên tủ quần áo.
Tủ quần áo này không lớn, nóc tủ đã đụng đến n.g.ự.c anh, vừa vặn có thể phòng ngừa An An leo lên leo xuống đụng chạm.
Đặt TV xong, anh lại vào trong xe chuyển chảo vệ tinh về.
Lê Tiêu chán ghét vừa nãy mua TV quá nhiều người, nghĩ chờ nhân viên rảnh rỗi đến lắp đặt còn không biết lúc nào, bèn tự mình hỏi lắp thế nào, bây giờ lật sách hướng dẫn, cắm mấy sợi dây, sau đó xuyên qua từ cửa sổ.
Khi Lê Tiêu ở bên ngoài lắp đặt chảo vệ tinh trên nóc nhà, An An hết sức hưng phấn, nhìn thấy trong nhà có thêm đồ vật thì rất vui vẻ, một chốc thì nhìn TV trên tủ phòng, một chốc thì vịn tường đi ra bên ngoài, ngửa đầu nhìn cha.
Chạy tới chạy lui cũng không biết mệt.
Chỗ nhà bếp, Giang Nhu và Lê Hân cũng không nấu cơm, chạy đến trong phòng xem TV, Giang Nhu còn đang mò mẫm trên ti-vi, tìm được nút mở sau đó mở ti-vi, trên ti-vi trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh, ban đầu tiếng rất lớn, Lê Tiêu ở trên nóc nhà cũng nghe thấy, anh hỏi: "Thế nào? Có thể thấy rõ không?"
Giang Nhu chuyển mấy đài, trả lời anh, "Có hơi mờ, chỉ thu được ba đài."
Lê Tiêu ở bên ngoài tiếp tục điều chỉnh.
Cô bé nhìn thấy người trên ti-vi, vẻ mặt kinh ngạc, dùng bàn tay nhỏ chỉ, bi bô nói: "Có người."
Dường như rất khó hiểu vì sao những người kia ở trong hộp.
Lê Hân ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé, không cho cô bé chạy lung tung, "Đúng, đây là người trên ti-vi, sau này chúng ta có ti-vi xem rồi."
Cô nhóc không hiểu, còn muốn đưa tay chạm, nhưng cô bé quá thấp, không sờ tới, xoay người muốn dì ôm cô bé.
Lê Hân bèn ôm cô bé cho bé chạm vào, bàn tay nhỏ bé đụng tới màn hình TV, vội rụt trở về, sau đó cô bé quay đầu cười khanh khách với Lê Hân.
Cũng không biết Lê Tiêu chỉnh thế nào, vào lúc này có thể thu được rất nhiều đài, Giang Nhu vội kêu một tiếng về phía nóc nhà, "Được rồi, để như vậy đi."
Mới vừa kêu xong, trên ti-vi lại mờ, vội vàng nói: "Không được, lại mờ rồi, vừa nãy còn tốt."
Lê Tiêu trên nóc nhà nghe nói như thế, lại ngồi xuống một lần nữa
Lần này anh vừa nghe thấy Giang Nhu nói được, cũng không di chuyển, đợi một lúc, Giang Nhu cũng không lên tiếng nữa, anh mới đứng dậy đi xuống.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, rất nhiều đài đều đang phát lại chương trình cuối năm của năm ngoái, còn có mấy đài đang trực tiếp công tác chuẩn bị cho chương trình cuối năm đêm nay, bảo hôm nay có ai biểu diễn, mời ngôi sao nào.
Chỉ có một đài H kiên trì chiếu《 Tây Du kí 》, còn có Tinh Không Vệ Thị chiếu《Tiểu đầu bếp cung đình》.
An An nhìn thấy trên ti-vi, tiểu đầu bếp cắt rau bay lên, trực tiếp nhìn tới sững sờ.
Lê Hân nhìn cũng cảm thấy khó hiểu, "Đây là cái gì? Những người này trông thật kỳ quái."
"Phim hoạt hình."
Giang Nhu nhìn có hơi xúc động, khi còn bé cô cũng từng xem qua 《 Tiểu đầu bếp cung đình》, không nghĩ tới bộ phim hoạt hình này xuất hiện sớm như vậy.
Lê Tiêu từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn TV, muốn cầm đồ điều khiển từ xa đổi đài, cô nhóc còn không cho, chỉ muốn xem cái này.
Quả nhiên, trẻ con đều thích những thứ này.
Giang Nhu đặt ghế nhỏ trong nhà tới bên ngoài cửa lớn, "An An lại đây, ngồi ở chỗ này xem, mẹ cha và dì đi làm, không chạy lung tung có được không?"
Lo lắng cô bé đứng gần xem sẽ tổn thương con mắt, hơn nữa ở nhà bếp có thể nhìn thấy vị trí này, biết cô bé có chạy lung tung hay không.
Cô bé ngoan ngoãn đi tới cửa lớn ngồi xuống, còn lặp lại một lần, "Không chạy lung tung."
"Đúng, không chạy lung tung, thật ngoan."
Lê Hân cẩn thận từng bước đi theo Giang Nhu tới nhà bếp, Giang Nhu nhìn mà buồn cười, nghĩ đến cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Trở lại nhà bếp, Giang Nhu dùng tô đựng thịt bằm đặt cái rây lên, còn đổ một chén nước tương nhỏ, bảo cô ấy cầm vào trong phòng nặn thịt viên.
Lê Hân nhìn Giang Nhu một cái, cười xán lạn, "Cảm ơn chị."
Vui vẻ bưng cái rây đi vào phòng.
Chỉ chốc lát sau trong nhà lại truyền đến tiếng nói chuyện, An An còn dùng tiếng nói bi bô của cô bé nói: "Đánh nhau, đánh nhau… Không tốt."
"Đúng, đánh nhau không tốt."
"Thịt thịt, ăn ngon."
"Đó là đồ giả, buổi tối chúng ta có thể ăn thịt thật.”
Lê Tiêu đến nhà bếp giúp đỡ Giang Nhu, Giang Nhu thái rau, hỏi sao đang yên đang lành lại nghĩ tới mua TV vậy?