Lê Tiêu cũng không khách sáo với cô bé, nhận lấy trực tiếp nhét vào trong miệng.
Ừ, quả thực ngon.
Bởi vì nếm thịt kho tàu của cha, sau đó An An cũng không tiếp tục đòi ăn thịt, bây giờ muốn ăn bánh.
--
Càng gần tết, ngược lại Lê Tiêu lại càng bận bịu, mỗi ngày đi ra ngoài mời người ta ăn cơm tặng quà, xài tiền như nước, về nhà trên người cũng toàn mùi rượu, An An cũng không để anh ôm.
Một ngày trước khi tết đến, Lê Tiêu hỏi Giang Nhu có rảnh không, nói muốn để cô tham gia một cuộc triển lãm cùng anh.
Vừa nghe mới biết triển lãm này rất khác, có rất nhiều người nước ngoài tham gia, lôi kéo nhà đầu tư, Lê Tiêu không dễ gì mới kiếm được một chỗ.
Dù cho cuối cùng không kéo được người đầu tư, có thể xuất hiện ở đó, sau này cũng có thể lấy ra khoe khoang.
"Bây giờ quốc gia nâng đỡ nhãn hàng trong nước, anh có thể lấy được một vị trí cũng không chỉ nhờ có mời khách ăn cơm, còn là vừa vặn phù hợp điểm này."
Từ sau khi khi cải cách mở cửa, rất nhiều nhãn hàng nước ngoài thành lập nhà xưởng ở nội địa, xâm chiếm thị trường trong nước, đây quả thật là nâng cao thu nhập của rất nhiều người, chỉ là tỉnh G phát triển cấp tốc, hầu như là mỗi ngày một kiểu, bây giờ còn xây dựng tàu điện ngầm, trước đây anh cũng chưa từng nghe qua tàu điện ngầm là cái gì.
Mà ở quê nhà, dường như còn dừng lại ở mười mấy năm trước.
Anh không chỉ vui mừng vì mình đã đến đây, anh không muốn An An ngơ ngác lớn lên như anh, anh hi vọng cô bé được ngồi tàu điện ngầm, ăn cơm tây, chơi công viên giải trí, biết cái gì là piano, cái gì là múa ba lê…
Thế giới này rất không công bằng, có người vừa sinh ra đã nắm giữ BMW, biệt thự, mà có người vừa sinh ra đã vùi thân trong địa ngục, điều anh có thể làm chính là để đời kế tiếp của anh lớn lên trong vui sướng giàu có, không muốn vì cuộc sống mà khiến bản thân chịu thiệt, có thể làm tự làm chuyện muốn làm.
Giang Nhu gật đầu, cô còn chưa từng thấy triễn lãm gì đó, có chút hiếu kỳ, nói: "Ngày mai sao? Vậy hôm nay em gội đầu."
Lê Tiêu: "…"
Ngày hôm sau vừa trời sáng Giang Nhu đã sửa soạn bản thân xong, tóc cô chưa từng làm gì nhưng không tính quá thẳng, vì lẽ đó búi tóc, sau đó cố ý trang điểm, vẽ lông mày tô son.
Bên ngoài mặc áo len cao cổ màu trắng và áo bành-tô lông dê dài màu trắng, mùa đông ở tỉnh G không tính quá lạnh, sau khi vào đông, Giang Nhu cũng không mua áo có lớp lót bằng bông mà chỉ mua áo bành-tô, phía dưới phối quần bò màu xanh lam và giày đế bằng màu trắng.
Sau khi đi ra cô bé nhìn tới sững sờ, nghiêng đầu, sau đó vui mừng di chuyển vây quanh Giang Nhu.
Giang Nhu ôm cô bé lên vỗ một cái, dụ dỗ nói: "Ngày hôm nay ở nhà chơi với dì có được không? Mẹ và cha đi ra ngoài một chuyến, buổi trưa trở về mang đồ ăn ngon cho con."
Cô nhóc ỷ lại ôm cổ Giang Nhu, Giang Nhu bèn ôm cô bé trong lòng lắc qua lắc lại, dỗ một lúc, giao cô bé cho Lê Hân.
Lê Hân cũng dụ dỗ, "Ngày hôm nay dì dạy cháu vẽ có được hay không, chúng ta vẽ cha mẹ, vẽ An An và Tiểu Hoa."
Cô nhóc tha thiết nhìn Giang Nhu và Lê Tiêu đi ra cửa, đúng là không khóc lóc ầm ĩ.
Chờ khi không nhìn thấy người, mới chép chép miệng xoay người ôm lấy Lê Hân.
Lê Tiêu lái chiếc xe bánh mì nát của anh chở Giang Nhu tới triển lãm.
Địa điểm triển lãm hơi xa, lái xe khoảng một tiếng mới tới, khi đến dừng xe ở bên ngoài, Lê Tiêu không thể làm gì khác hơn là đậu xe ở xa ven đường một chút.
Giang Nhu nắm tay Lê Tiêu đi đến cửa lớn, còn gặp Thường Dũng ở cửa, trên tay Thường Dũng kéo một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, người phụ nữ cũng không sợ lạnh, bên ngoài mặc tây trang màu đen, bên trong là váy hai dây màu đỏ, tóc uốn lượn sóng thời thượng.
Cô ta mang giày cao gót, đi chung với Thường Dũng, cao hơn người ta nửa cái đầu.
Thường Dũng nhìn thấy hai người, trước tiên lên tiếng chào hỏi, "Thật là trùng hợp, anh còn tưởng rằng một mình em đến đây, không nghĩ tới cũng dẫn em dâu đến."
Lê Tiêu cười, "Chị dâu nhỏ cũng tới à? Nghe nói chị dâu nhỏ học chuyên ngành ngôn ngữ Anh, nhìn cảnh hôm nay thì là sân nhà của anh rồi."
Thường Dũng được khen ngợi rất vui vẻ, giả vờ khiêm tốn vung tay, "Sân nhà hay không gì chứ, chẳng qua anh lại đây tập hợp tham gia góp vui thôi."