Thời gian kế tiếp, không chỉ Giang Nhu bận, Lê Tiêu cũng bận, bận đến mức quầy hàng cũng không mở, bạn học Giang Nhu hỏi thăm cô, sao chồng cô không bày hàng ở làng đại học nữa? Mì mà chồng cô bán vừa rẻ vừa ngon, mỗi lần chỉ cần nói quen Giang Nhu, anh đều sẽ cho thêm nhiều một chút.
Giang Nhu chỉ nói anh tìm được công việc mới, cụ thể thì chồng cô không nói, thật ra chính cô cũng không rõ, mỗi ngày Lê Tiêu đi sớm về khuya, sau khi trở về vội vàng rửa mặt một phen rồi ngã đầu ngủ ngay.
Mấy ngày nay An An đi theo anh cũng bị phơi đen, nhưng anh còn biết chống nắng cho cô bé, ban ngày khi ra ngoài nhớ đội mũ quả dưa cho cô bé, chẳng qua cũng chỉ có như thế.
Hai móng vuốt bị phơi nắng đen nhẻm, trong kẽ móng tay còn có bùn.
Lê Tiêu chạy ở bên ngoài cả sáng, chạng vạng mang đứa nhỏ về giao cho cô, sau đó ăn xong cơm chiều lại đi ra ngoài một chuyến.
Có buổi tối nọ Giang Nhu tắm rửa cho đứa nhỏ, phát hiện tay nhỏ của cô bé cũng không biết cầm cái gì, dinh dính, trong túi áo còn để một miếng thịt.
Quả thực làm cho người ta phát điên.
Sau một khoảng thời gian đi học, giáo sư già dạy môn chẩn đoán không chỉ giảng lý thuyết, còn bắt đầu dần dần để bọn họ tự thực tiễn trên cánh tay mình.
Giáo sư già là một Trung y mà trường mời về, khám bệnh cho người ta cả đời, lời nói cũng toàn sự thật, nói cho bọn họ chỉ là bắt mạch thôi, còn có rất nhiều Trung y cả đời cũng không lĩnh hội được, thậm chí ông ấy nói rất chắc chắn, cả lớp ba mươi sinh viên, e rằng cuối cùng chỉ có một hai sinh viên có thể nhập môn.
Ông ấy cảm khái nói một câu, Trung y là một ngành chú trọng thiên phú, hy vọng sau này bọn họ không hiểu cũng đừng đi khám bệnh cho người ta.
Nghe vậy trong lòng cả lớp cũng không thấy vui vẻ, cảm thấy cơ hội ra trường của ngành này dường như không lớn.
Nhưng học bắt mạch, mọi người vẫn rất nhiệt tình tăng bắt mạch cho nhau, vừa bắt mạch vừa lật sách, cố gắng thể hội cảm giác huyền ảo trên sách đó.
Sau khi tan học, giáo sư già bảo bọn họ tìm nhiều người luyện tập.
Sau khi Giang Nhu đi vệ sinh xong trở về, một nam sinh ngồi ở phía sau bị người ta sắp xếp mở miệng, "Giang Nhu, có thể bắt mạch cho cậu không?"
Hai nam sinh bên cạnh anh ta nghe nói như thế, đột nhiên cười cực kỳ hưng phấn.
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, "Có thể."
Ngồi xuống sau đó duỗi tay cho anh ta.
Nam sinh đặt tay lên cổ tay cô, một lát sau, nói: "Tốt lắm."
Cũng không nhắc cái khác.
Giang Nhu thu tay về xoay người sang chỗ khác, mở sách ra chuẩn bị xem.
Nào biết đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, có người cười không có ý tốt hỏi: "Thế nào? Có thể bắt ra được gì không?"
Nam sinh đó cũng cười, "Dù sao rất khác."
Không có cố ý hạ giọng, người có thể nghe thấy đều nghe thấy.
"Ha ha ha, có phải bởi vì Lưu Văn Tĩnh là xử nữ không?"
Một nữ sinh ngồi ở giữa nghe thấy bọn họ nhắc tới tên mình, nháy mắt đỏ mặt, cúi đầu.
Giang Nhu cũng ý thức được mình bị người ta trêu đùa, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Nhưng không có trực tiếp phát hỏa mà xoay người cười hỏi nam sinh vừa rồi, "Bạn học, tôi có thể bắt mạch cho cậu không?"
Nam sinh nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn một cái, cà lơ phất phơ đáp lại một câu, "Được."
Nói xong lập tức vươn tay.
Mặt Giang Nhu không chút thay đổi đặt tay lên cổ tay anh ta, sau đó trực tiếp lớn tiếng nói: "Mạch tượng nhỏ bé yếu ớt vô lực, phù phiếm trầm trì, có chứng thận hư, bệnh liệt dương, đề nghị sau này cậu dùng tay ít thôi, quý trọng thân thể."
"…"
Cả lớp trong nháy mắt im lặng, sau đó không biết ai cười ra tiếng rồi liên tục cười vang.
Nam sinh bị bắt mạch phản ứng lại, trực tiếp đứng lên, "Đệt, cô đang nói bậy gì vậy?"
Giang Nhu không sợ anh ta, cũng đứng lên, còn hung hăng ném sách trên bàn lên người anh ta, mặt lạnh đáp trả, "Ăn ngay nói thật, như thế nào, nghe không phải lời thật à?"
Nam sinh không nghĩ tới cô trực tiếp ra tay, bị đập đến bụng tê rần, sắc mặt nháy mắt thay đổi, có chút sượng mặt, cả giận nói: "Cô nói lại lần nữa cho ông đây nghe xem? Vừa rồi tôi nói có sai sao? Cô vốn không phải xử nữ, ngay cả con cũng sinh rồi."