Hà Văn Hoa ở phía xa đen mặt đi tới phía trước, nghe xong lời này, đột nhiên xoay người cho người phụ nữ một cái tát.
"Chát ——" Một tiếng giòn vang, nghe đã cảm thấy dùng sức rất mạnh.
Người phụ nữ dường như bị đánh tới ngu người, ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin, "Anh đánh tôi? Anh cũng dám đánh tôi!"
Sau đó như bệnh nhân tâm thần kêu to, "Có tin tôi đến trường học nói anh lúc trước đã trải qua chuyện tốt gì không?"
Sắc mặt Hà Văn Hoa cũng khó coi vô cùng, "Nói đi, cô đi nói đi, tên khốn Lê Tiêu đó không phải dạy cô dùng lý do vị thành niên uy h.i.ế.p tôi sao?"
Thần sắc trên mặt người phụ nữ cứng lại.
Một tay Hà Văn Hoa bóp cổ cô ta, sắc mặt dữ tợn nói: "Đừng cho là tôi cưới cô chính là sợ, cô có bản lĩnh đi thử xem, xem tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cô như thế nào."
Có lẽ người phụ nữ chưa từng thấy một mặt đó của Hà Văn Hoa, cả người đều bị dọa sợ, sắc mặt thống khổ túm tay anh ta, ánh mắt hoảng sợ.
Sức lực trên tay Hà Văn Hoa càng lúc càng lớn.
Đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ dường như ý thức được cái gì, đột nhiên "Oa" khóc thành tiếng.
Hà Văn Hoa nhìn thoáng qua, mặt lạnh bỏ tay ra, xoay người bước đi.
Nào biết vừa xoay người lập tức đối diện với Giang Nhu.
Giang Nhu nghe thấy đứa nhỏ khóc, bèn đi ra, bây giờ đối diện với người nọ cũng không sợ, chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn một cái, tầm mắt đảo qua người phụ nữ phía sau anh ta.
Sau đó như là chưa từng xảy ra chuyện gì, ôm đứa nhỏ đi tới phía trước.
Lê Hân xách đồ ăn và bánh ngọt theo ở phía sau.
Ngược lại Hà Văn Hoa dừng lại, khi lướt qua người Giang Nhu, xoay đầu nhìn một chút, híp mắt lại.
Chờ đi xa, Lê Hân nhịn không được hỏi: "Người bọn họ vừa nãy nói chính là anh rể sao?"
Nghe ra một vài điều không thích hợp.
Giang Nhu "ừ" một tiếng, nói sơ chuyện trước kia của Lê Tiêu với cô ấy, "Cho nên về sau nếu em nghe ai nói về việc này của anh rể em, em cứ mắng lại người đó, anh ấy bị người ta vu oan."
Lê Hân nghe xong rất tức giận, "Sao như thế được? Sao anh rể không đánh c.h.ế.t gã ta chứ?"
Nói xong còn đá một cái lên bức tường bên cạnh.
Giang Nhu: "…"
Cô xem như đã nhìn ra, cô nhóc này ngoài mặt nhìn ngoan ngoãn, thật ra trong bụng cất giấu sự táo bạo.
Vội nói: "Anh rể em đã từng đánh rồi, bọn họ cũng không bị dẹp yên. Em cũng đừng học anh rể em, làm việc phải động não, đừng đánh đánh g.i.ế.c giết, giống côn đồ."
Lê Hân không lên tiếng nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận.
——
Về đến nhà ăn cơm trưa, Giang Nhu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bây giờ cô nhóc đã có thể được người dìu đi, Lê Hân ở phía sau nâng hai bên nách cô bé, cái chân nhỏ của cô bé cứ đi xiêu vẹo ngã nghiêng.
Khi Giang Nhu đổi tới đổi lui ở trong phòng, cô nhóc đuổi theo phía sau, chạy qua ôm cổ Giang Nhu, ngẩng đầu lên cười, lộ ra ba cái răng.
Sau đó Giang Nhu lại cúi người hôn cô bé một cái.
Lê Hân còn dẫn cô bé chơi trốn tìm, hai người trốn ở cửa, sau đó ló đầu nhìn Giang Nhu trong phòng.
Giang Nhu bèn phối hợp làm bộ như không phát hiện, miệng còn cố ý hỏi: "Di? An An đâu? An An chạy đi đâu rồi?"
Cô nhóc cười vô cùng vui vẻ, chờ khi Giang Nhu phát hiện cô bé, lại kích động muốn chạy lại.
Cả một thân người chạy như điên đến.
Trong nhà không thấy có đồ gì, nhưng đồ thu dọn cũng rất nhiều, quần áo, giầy, còn có vỏ chăn ra giường của Giang Nhu và An An… Sửa soạn hai bao lớn cũng không đủ.
Giang Nhu dứt khoát từ bỏ, quyết định ngày mai lại tiếp tục nhét.
Buổi tối, Giang Nhu và Lê Hân ăn phần bánh ngọt còn lại.
An An dường như rất thích ăn món này, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến trắng bóc.
Nhưng Giang Nhu không để cho cô bé ăn nhiều, cầm nho đút cô bé.
Giang Nhu lại cắt hai miếng đưa qua nhà bên cạnh, thím Vương hàng xóm biết ngày mốt cô đi, sáng sớm hôm sau đưa hai hũ kẹo sữa tới, để cô mang theo ăn trên đường.
Giang Nhu lại bảo Lê Hân đến nhà Chu Kiến một chuyến, hỏi thử xem có cần mang đồ gì không.
Lê Hân trở về cầm nửa túi da rắn lạp xưởng cá muối vịt xông khói, Lê Hân còn nói: "Chị dâu vô cùng nhiệt tình, nói mấy thứ này để hai gia đình chúng ta chia nhau."
Giang Nhu dở khóc dở cười, sợ mang không hết, bỏ một ít đồ của mình ra, cùng lắm thì đến lúc đó mua ở bên kia.
Vào buổi chiều Giang Nhu và Lê Hân quét dọn căn nhà một lần, đồ không cần dùng thì rửa sạch thu dọn vào, quần áo cũ cũng lấy ra phơi nắng, khử đi mùi nấm mốc.
Đang bận việc, Chương Yến đột nhiên đến đây.
Chương Yến hẳn là đi bộ qua đây, trên người đều là mồ hôi, bà ta vào cửa nhìn thấy Giang Nhu vội vàng hỏi: "Mẹ nghe nói con thi đậu hả?"
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng xác định.