Lê Tiêu giao cô bé đang thiếp ngủ cho Giang Nhu, mình thì cầm cái ghế.
Người quá nhiều, khi đi ra ngoài tốc độ có hơi chậm, trong quá trình Giang Nhu ngáp một cái, trong lúc vô ý thấy Hà Văn Hoa.
Bên cạnh Hà Văn Hoa có một ông già bị què, hai người đi ra ngoài cùng nhau, không thấy Lâm Mỹ Như.
Giang Nhu nhịn không được chọt cánh tay của Lê Tiêu ở đằng trước, ý bảo anh xem kìa.
Lê Tiêu theo tầm mắt của cô nhìn qua, thấy hai cha con đó, kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Giang Nhu nhỏ giọng hỏi hắn, "Sáng mai qua chúc tết không?"
Lê Tiêu hừ nhẹ một tiếng, "Đi chứ, làm gì không đi?"
Giang Nhu cũng không biết anh suy nghĩ cái gì, không nói nữa.
Trong lòng nghĩ, ngày mai phải ăn no một chút hãy ra ngoài.
Hai người về đến nhà đã là mười hai giờ rưỡi khuya, nhưng Giang Nhu vẫn nấu mấy miếng sủi cảo chia ăn với Lê Tiêu.
Khi Lê Tiêu ăn khó hiểu nhìn cô, "Tật xấu gì vậy? Hơn nửa đêm ăn sủi cảo."
Giang Nhu không biết nói như thế nào, bởi vì trước kia nhà cô đón năm mới, mẹ cô đều nấu sủi cảo cho bọn họ ăn vào mười hai giờ.
Khẩu vị của cô cũng giống mẹ, năm mới thích ăn bánh chẻo, không thích ăn bánh trôi, mỗi lần ăn một hai cái còn có hơi ngấy.
Ngược lại anh cô và cha cô lại thích ăn ngọt.
Trong nhà người nấu cơm chính là mẹ cô, cho nên sủi cảo tự mình gói, bánh trôi đều mua ở siêu thị.
Giang Nhu không giải thích rõ được, bèn trừng mắt nhìn anh một cái, "Ăn của anh đi."
Lê Tiêu không nói nữa.
Một đêm không mộng, ngày hôm sau hai người đều ngủ trễ, tỉnh lại đã tám giờ hơn.
Ngày đầu tiên của tân niên phải đốt pháo trúc, nhà người khác đều thức dậy đốt lúc bốn năm giờ sáng, khi Lê Tiêu thức dậy đốt, xung quanh đã không còn tiếng gì.
Giang Nhu cũng không nói anh cái gì, bởi vì chính cô cũng ngủ muộn.
Dựa theo tập tục ở đây, ngày đầu tiên của năm mới, buổi sáng phải ăn bánh trôi.
Thứ này thật sự có hơi làm khó Giang Nhu , dù sao đời sau có thể mua mấy thứ này trong siêu thị, hơn nữa rất nhiều vị, tự mình làm còn không bằng mua ở siêu thị ăn ngon hơn.
Mấy ngày hôm trước đi chợ ngược lại cũng có bán, nhưng vào năm mới giá bán rất đắt, Giang Nhu nghĩ trong nhà có gạo nếp mè đen, nên không mua.
Giang Nhu cảm thấy hẳn là rất đơn giản, nhớ lại bánh trôi trước kia mình từng ăn, rồi dùng hạt mè trong nhà, nghiền gạo nếp với mẻ đen thành bột phấn, vì để bột gạo nếp ăn vào ngon hơn, cô còn nghiền hai lần.
Sau đó chính là dùng nước trộn bột gạo nếp thành cục, mè đen thêm chút đường làm nhân.
Bởi vì thời gian hơi gấp, Giang Nhu nặn bánh trôi hơi lớn một chút.
Vì thế buổi sáng, Lê Tiêu ăn được bánh trôi to nhất mà đến bây giờ anh mới chỉ thấy thôi.
Chỉ một cái đã bằng nắm tay của anh.
Cắn hai cái mới nhìn thấy nhân bên trong, vỏ gạo nếp bên dính răng, nhân bên trong thì khô, khi dùng đũa gạt ra, đường trắng còn kẹt ở trong bột mè chưa hòa tan hết, vẫn còn từng hạt lợn cợn.
Giang Nhu còn bảo anh mau ăn, ăn xong đến nhà cha dượng anh, "Trong nồi còn có hai viên, anh đều ăn đi."
Nói xong tự cô chạy trốn.
"…"
--
Khi Giang Nhu và Lê Tiêu đến nhà họ Hà, nhà họ Hà cũng có những người khác.
Nhà của nhà họ Hà rất nhỏ, chỉ có hai phòng, cho nên khách đến đây cũng không có nơi ngừng chân, chỉ ngồi ở trong viện nói chuyện.
Ngoại trừ hai ông cụ một bà cụ, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài của người phụ nữ có vài phần tương tự Hà Văn Hoa, có một người đàn ông trung niên và một bé trai tám tuổi ngồi bên cạnh cô ta, ôm một cô bé hai ba tuổi trong lòng mình.
Sắc mặt cô ta có hơi khó chịu, khi Lâm Mỹ Như đi ra châm trà, giọng điệu rất kém, "Có tí ánh mắt hay không, lâu như vậy cũng không biết rót cho tôi một ly, bình thường bà chăm sóc cho cha tôi với em trai tôi thế sao?"
Lâm Mỹ Như bị nói sắc mặt có chút nhục nhã, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bà cụ bên cạnh cười tủm tỉm chen vào một câu, "Tiểu Anh, mẹ kế của cháu không dễ dàng, sáng sớm đã bận rộn không ngừng, con cũng làm mẹ rồi, thương bà ấy nhiều một chút."
Sau đó lại nói với Lâm Mỹ Như: "Đứa nhỏ Tiểu Anh này chẳng qua nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, Mỹ Như con đừng để ý, mau ngồi xuống nghỉ một chút, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy."