Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 134




Nghe xong tiếng nói trầm ổn bình tĩnh của Giang Nhu, thím Vương bên cạnh vội đứng ra nói: "Đúng đúng đúng, tôi có thể làm chứng, Lê Tiêu vì nuôi gia đình, cậu ấy rất cố gắng kiếm tiền, mỗi ngày đi sớm về khuya, cô nói cậu ấy ở bên ngoài ngoại tình tôi cũng không tin chút nào."

Người xung quanh chạy đến xem náo nhiệt nghĩ một hồi, hình như quả thật là như thế, cũng cùng nói: "Đúng vậy, Lê Tiêu không giống loại người như cô nói."

"Đứa nhỏ Lê Tiêu này nếu cậu ấy thật sự không có trách nhiệm, sự không đối xử tốt với đứa nhỏ Giang Nhu."

Nghe tiếng nói chung quanh, trên mặt cô gái lộ ra một chút do dự, thế nhưng vẫn lắc đầu, kiên trì nói: "Tôi không tin mấy người, chị tôi chính mồm nói, không thể nào sai được, lúc trước Lê Tiêu ở trường học đã ức hiếp…"

Vừa nghe lời này, Giang Nhu đã nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: "Chị cô tên là gì?"

Cô gái không cần suy nghĩ đã nói: "Lương Tĩnh."

Cô ta cũng không muốn nói nhiều với Giang Nhu, "Lê Tiêu đâu, cô bảo anh ta ra, gã đàn ông ghê tởm như vậy cô cũng chịu được, còn che chở anh ta như vậy? Cô bảo anh ta đi ra giáp mặt nói rõ ràng, không phải cô sợ đấy chứ?"

Giang Nhu nhíu mày lại, nếu cô nhớ không lầm, Lương Tĩnh chính là bạn nữ lúc trước ở trường học nói Lê Tiêu ức h.i.ế.p cô ta, cuối cùng khiến Lê Tiêu bị bắt bỏ học, còn vì việc này mà thanh danh hoàn toàn thối nát.

Nếu nói đến người khác thì thôi đi, nếu là Lương Tĩnh, vậy tuyệt đối không có khả năng, lấy tính cách mang thù của Lê Tiêu, anh không xuống tay chỉnh c.h.ế.t Lương Tĩnh đã là anh khoan hồng độ lượng, sao có thể còn có liên lụy đằng sau?

Giang Nhu không có bị cô ta chọc giận, cô biết rất nhiều người khi xúc động rất khó nghe lọt lời nói của người khác, cho nên cố gắng dịu dàng nói: "Tôi không có sợ hãi gì cả, nhưng mấy ngày nay Lê Tiêu thực sự vất vả mệt c.h.ế.t đi được, tối hôm qua anh ấy vừa dính gối đầu đã ngủ, tôi muốn để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt."



"Tôi biết chị cô, tôi không rõ việc này lắm, nhưng lúc ấy kia khi chuyện đó xảy ra, tôi đúng lúc học ở Nhất Trung, toàn bộ quá trình đều là chị cô nói Lê Tiêu ức h.i.ế.p cô ta, không có nhân chứng cũng không có vật chứng, ngay cả cơ hội giải thích Lê Tiêu cũng không có đã bị khuyến khích đuổi học…"

Còn chưa nói xong, cô gái đã ngẩng đầu trừng cô, cất cao giọng chất vấn: "Cô có ý gì, cô nói chị tôi đang nói dối à."

Giang Nhu trầm mặc một hồi, đời trước khi cô xem tư liệu đã cảm thấy không thích hợp, phía trên đó tất cả đều là đánh giá và bất mãn của bạn học và hàng xóm đối với Lê Tiêu, về chuyện anh ức h.i.ế.p bạn học nữ, không ai tận mắt nghe thấy, đều là nghe người ta nói, mà người biết chuyện duy nhất chính là bạn nữ bị ức h.i.ế.p đó.

Lúc ấy cô còn cầm tư liệu hỏi thầy cô, cái này có thể đại biểu Lê Tiêu cái gì?

Nhớ rõ thầy cô cầm tư liệu lật thật lâu, sau đó nói một câu, ý cơ bản chính là —— nếu một người có tiếng tăm kém, dù cho người khác không tận mắt thấy, nghe thấy những người khác nói anh làm chuyện xấu gì cũng sẽ không chút do dự tin tưởng.

Còn vụ án lúc trước cô nói ông ấy từng gặp, một tên trộm cướp cứu bé trai rơi xuống nước qua đời, cha mẹ bé trai sợ bị gia đình đối phương đòi bồi thường, bảo con trai nói đối phương là kẻ buôn người, bản thân thông minh nhảy sông trốn thoát, đối phương nhảy sông theo c.h.ế.t ngoài ý muốn, không liên quan gì tới bọn họ. Bởi vì ăn trộm có lịch sự ngồi tù nhiều lần, ngay cả mọi người trong nhà anh ta cũng tin lời này, nếu không phải cuối cùng bé trai lén nói sự thật với công an, vụ án đó có thể sẽ kết thúc như vậy.

Cho nên sau khi Giang Nhu xuyên qua, cố gắng tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm xung quanh, lại để Lê Tiêu xoát hảo cảm, chính là cảm thấy có đôi khi lời đồn đãi lời nhảm cũng có thể định tội người ta.

"Bất cứ chuyện gì cũng không thể dựa vào lời nói một phía của một người, cứ lấy cô mà nói, chị cô nói đứa nhỏ của Lê Tiêu, sao đứa nhỏ này có thể là của Lê Tiêu? Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng trước, vừa rồi tôi cũng nói, tung tích mấy tháng của Lê Tiêu đều rõ ràng, điều tra kỹ càng, nếu anh ấy có quan hệ với chị cô, vừa tra là ra, tôi không biết vì sao chị cô phải nói với cô như vậy, nhưng tôi thấy cô là một học sinh, nên có năng lực tự phân rõ phải trái mới đúng, chúng tôi ở chỗ này, cũng không chạy đi đâu, tôi cảm thấy bây giờ cô nên chăm sóc chị cô trước…"

Cô gái nghe xong lời này, trên mặt nháy mắt buông lỏng, chỉ là không có đi ngay, mà đứng tại chỗ trầm mặc.

Dường như có chút do dự.