Chu Cường chỉ cần nghĩ tới việc này, n.g.ự.c tức giận đến phát đau, chuyện của anh Mai Tử rõ ràng chính là bị lừa, ngay cả người bình thường anh trai cô ta cũng không phải, người ta dựa vào cái gì sẽ coi trọng anh ta? Buồn cười chính là khi gia đình Mai Tử đãi tiệc cũng không thông báo cho bọn họ, đây là đề phòng ai đây?
Mai Tử có biết chuyện không anh ta không rõ lắm, bây giờ cũng không rõ, anh ta chỉ biết là mình phải đòi về được khoản tiền đó.
Bây giờ anh ta thật sự hối hận, nếu lúc trước không cưới cô ta, cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này.
Giống Lê Tiêu và Chu Kiến, tìm một người thiệt tình đối đãi với mình, tốt hơn bất cứ thứ gì.
Chu Cường kể còn chi tiết hơn những gì Giang Nhu nghe được, nhưng bởi vì lúc trước khi ăn cơm đã từng nghe rồi, lúc này Lê Tiêu nghe lần nữa, trong lòng không nổi lên bao nhiêu gợn sóng.
Vốn chính là vậy, số tiền này cũng không phải của anh, Chu Cường kể lể rồi tức giận, anh cũng không có cách nào đồng cảm.
Hơn nữa anh nghe xong chỉ có một ý nghĩ, thật sự là kẻ ngu dốt tới một ổ, Chu Cường ngu, nhà vợ của anh ta càng ngu, dù sao loại chuyện này sẽ không xảy ra trên người anh và Giang Nhu.
Tuy rằng Giang Nhu không có người anh trai bị bệnh, nhưng có người chị cả đầu óc không tỉnh táo, cô cũng không nghĩ tới đưa tiền cho chị cả, nhưng có lục sạch cũ trong nhà với mua một ít vở, bút giá rẻ, nhờ anh đưa qua nhà chị cả cô.
Mấy thứ này cho dù bị Chương Yến và em trai cô được, cũng sẽ không lấy, nhưng có thể thật sự giúp được hai đứa nhỏ đó.
Cô còn nói, nếu sau này hai đứa nhỏ học tốt, người làm dì như cô sẽ giúp đỡ một phen.
Lê Tiêu không có ý kiến, từ trước đến nay tâm địa của cô tốt, chỉ cần không phải một lòng hướng về nhà mẹ đẻ giống như chị cô, săn sóc người thân một chút anh cũng không phản đối.
Chu Cường nói xong bèn nhìn về phía Lê Tiêu, trong mắt mang theo vài phần cầu xin, "Anh, anh giúp em được không, em biết anh nhiều bạn, nhiều con đường, nghe nói ả đàn bà đó đã lừa mấy người, tìm ra cô ta coi như là vì dân trừ hại. Anh có thể đi tìm bạn anh hay không, chính là lúc trước em nghe anh nói anh Cẩu gì đó, không phải anh ta quen biết với cả hắc bạch sao? Chắc chắn có cách, ả đàn bà đó thật sự rất đáng giận, phải lấy được số tiền đó về, đó đều là tiền cực khổ cả đời của cha mẹ em, van cầu anh đó…"
Nói xong trực tiếp nghẹn ngào, anh ta thật sự sốt ruột.
Chiều hôm nay khi nghe được chuyện này, với Chu Cường mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang, đầu óc ong ong lên, cũng không dám tin tưởng loại chuyện này sẽ xảy ra trên người anh ta, mẹ nó lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Anh ta ở nhà chất vấn Mai Tử thật lâu, nhưng cô ta chỉ biết khóc, cái gì cũng không hỏi ra được, sau đó tự anh ta đến nhà cha mẹ vợ hỏi, cha mẹ vợ cũng không nói một câu, anh ta biết được sự thật là từ trong miệng hàng xóm.
Giây phút đó, lòng g.i.ế.c người cũng có.
Anh ta cũng không biết mình về nhà như thế nào, cả người đều như là bị rút đi, trong đầu trống rỗng, như đi vào cõi thần tiên. Về đến nhà, sau đó ngồi ngẩn người, cuối cùng trong đầu đột nhiên nhảy ra bóng dáng Lê Tiêu, mới mang theo một chút hy vọng tìm tới đây.
Lê Tiêu lăn lộn có nhiều bạn bè, ở đâu cũng có người anh quen, mặc dù đã tan tành với Tần Văn Quốc, khi nhắc tới anh ta trong miệng cũng không có câu nào không tốt lành, tìm một người hẳn không quá khó.
Lê Tiêu nghe xong những lời này, trầm mặc một lát, nhíu mày đang muốn mở miệng.
"Việc này anh ấy không giúp được."
Giang Nhu đi ra từ phòng bếp thay anh từ chối thẳng, "Chu Cường, không phải tôi không đồng ý cho anh ấy giúp anh, là mấy ngày nay Lê Tiêu bị thương ở chân không có cách nào ra ngoài, anh đừng trách tôi nhẫn tâm, mùa đông anh ấy phải chạy ra ngoài rất khó chịu."