Buổi tối ăn cơm xong, Lê Tiêu lại nấu một phần nước sơn trà đút cho cô bé uống, một tay Lê Tiêu ôm đứa nhỏ, một tay cầm muỗng nhỏ đút, trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Cô nhóc làm ổ trong lòng anh, không động đậy lộng xộn cũng không phân tâm, đút uống từng ngụm từng ngụm, khỏi phải nói ngoan biết bao nhiêu.
Đút xong, Lê Tiêu đắc ý nhướng mày nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu tức giận trợn trắng mắt, ôm đứa nhỏ, bảo anh đi múc nước tắm cho đứa nhỏ.
Lê Tiêu lập tức cầm chén trở về phòng bếp.
Nào biết anh mới vừa đi, khóe miệng của cô nhóc trong lòng Giang Nhu lập tức chảy ra nước sơn trà màu vàng, Giang Nhu ngẩn người, đối diện với cặp mắt to tròn của cô bé.
Phản ứng gì đây, cười hì hì, lập tức không chút do dự cáo trạng với Lê Tiêu trong phòng bếp, "Anh cũng không được, con bé gái lén ói ra nước anh đút kìa."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Nói sợ người ta không tin, Giang Nhu còn nhanh chóng ôm cô bé vào phòng bếp cho anh xem.
Lê Tiêu đang rửa chén nghe vậy, quay đầu nhìn, sau đó nhìn thấy cái khăn màu trắng buộc trên cổ con gái dính một mảng nước màu vàng lớn, "…"
Đột nhiên hoài nghi đứa nhỏ này có thật sự như Giang Nhu nói, lúc đầu thai không có uống canh Mạnh bà?
Nhỏ như vậy đã thành tinh rồi.
——
Sáng hôm sau, Giang Nhu ôm đứa nhỏ qua nhà hàng xóm.
Thím Vương đã hơn một tháng không gặp An An, ở trong bệnh viện nhung nhớ không thôi, lúc này nhìn thấy, ôi ôi ôm qua, trong miệng một tiếng cục cưng, vô cùng yêu thích.
An An cũng không sợ người, được bà ấy ôm còn quay đầu tò mò nhìn chung quanh, tựa như khó hiểu sao chưa từng tới nơi này.
Chú Vương nằm ở trên giường nhìn thấy cô nhóc trắng trẻo mập mạp trong lòng thím Vương, trông thấy mà thèm, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy đứa bé có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, giống như cô bé trong tranh tết, vừa nhìn đã thấy có phúc khí.
"Đây là An An à? Thật là đẹp."
Ông ấy còn chưa từng gặp An An, chỉ cảm thấy vợ chồng Lê Tiêu biết sinh con.
Giang Nhu cười trả lời: "Đúng vậy, bộ dạng khá giống Lê Tiêu, nhưng tính tình không quá giống, con bé ngoan hơn, cũng dễ trông, giảm bớt không ít gánh nặng cho cháu."
Tuy rằng đứa nhỏ còn nhỏ, không biết nói, nhưng khi Giang Nhu ở bên ngoài nói về đứa nhỏ cũng sẽ chú ý dùng từ, sẽ không bởi vì khiêm tốn nói đủ loại lời hạ thấp đứa nhỏ. Ấn tượng về đứa nhỏ của người ngoài phần lớn đều đến từ cha mẹ, nếu cha mẹ hạ thấp xem nhẹ đứa nhỏ, ở trong mắt người ngoài, ấn tượng với đứa nhỏ này e rằng lại càng không tốt.
Ví dụ điển hình nhất chính là Lê Tiêu, tính tình Lâm Mỹ Như sợ hãi kẻ mạnh, khi cha Lê Tiêu còn sống có khuynh hướng bạo lực gia đình, cũng không biết bà ta xuất phát từ tâm lý gì, luôn nói mình rất thê thảm, nói xấu cha Lê Tiêu và Lê Tiêu, làm cho ấn tượng của hàng xóm chung quanh đối với Lê Tiêu vẫn rất kém.
Thật ra không riêng gì Lâm Mỹ Như, rất nhiều cha mẹ đều thích hạ thấp đứa nhỏ của mình ở trước mặt người ngoài, có khi là nghĩ nhận được càng nhiều lời khen của người khác, có khi chính là đả kích đứa nhỏ làm thú vui… Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đứa nhỏ thấy cha mẹ đả kích trong thời gian dài, sau khi thành niên hoặc nhiều hoặc ít sẽ có vài vấn đề tâm lý.
Biểu hiện cụ thể chính là, người có ý chí yếu đuối sẽ biểu hiện khá tự ti, không dám biểu đạt quá nhiều nhu cầu, người có ý chí mạnh thì quá mức lạnh lùng, không có lòng đồng tình và sự đồng cảm thấp.
Mà Lê Tiêu, hẳn chính là người sau.
Nhưng có vài người, không phải người trời sinh đã lạnh lùng, ít nhất Giang Nhu phát hiện, bây giờ Lê Tiêu thay đổi rất nhiều, rất khác với người cô từng biết trong tư liệu.
Giang Nhu và thím Vương nói một hồi, sau đó bèn ôm đứa nhỏ trở về.
Tiến vào viện nhà mình, cô lại gặp Lâm Mỹ Như.
Ánh mắt Lâm Mỹ Như đảo qua An An trắng trẻo mập mạp trong lòng Giang Nhu, kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười, nhưng trông không mấy vui vẻ.
Bà ta rất nhanh đã chuyển tầm mắt về phía Giang Nhu, hỏi: "Khi nào thì Lê Tiêu trở về?"
Giang Nhu nhìn bà ta một cái, ôm đứa nhỏ vào nhà, trước khi ra cửa cô không khóa cửa viện, nhưng có khóa phòng chính, lấy bàn tay trống móc chìa khóa ra mở cửa, đồng thời quay đầu nhìn Lâm Mỹ Như, "Sao mẹ lại đây?"