Nói xong dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Đại ca, bây giờ Chu Cường cũng rất ghê gớm, nhà của nó sắp dỡ rồi, có thể nhận được rất nhiều tiền. Hơn nữa qua khoảng thời gian nữa nó sẽ đến sơn trang Giang Nam làm đầu bếp, nghe nói nơi đó một ngày có thể kiếm được ba mươi đồng, vậy một tháng chính là chín trăm đồng. Nó còn nói, chúng ta có quan hệ tốt với nó, chờ sau khi nó ổn định ở trong đó, cũng kéo mấy anh em chúng ta vào luôn…"
Lê Tiêu thấy Vương Đào càng nói càng vui sướng, đột nhiên trong lòng hơi sinh ra chán ghét.
Vương Đào trong ấn tượng của anh, là người tốt thà để mình bị đói bụng cũng muốn cho mèo hoang ven đường ăn. Là một người thành thật được nghỉ học là bị mấy người bọn họ lôi kéo đi chơi điên cuồng, cuối cùng sắp khai giảng mới phát hiện chỉ có mình chưa làm bài, vừa khóc vừa chép bài.
Nhưng bây giờ, Vương Đào thành thật ngốc nghếch đó giống như biến mất không còn nữa, ngay cả một chút bóng dáng cũng tìm không thấy.
Lê Tiêu đột nhiên trầm giọng hỏi một câu, "Vương Đào, sao chú biến thành như vậy?"
Vương Đào đang chậm rãi nói chuyện, nghe xong lời này, theo bản năng ngừng lại, mờ mịt nhìn về phía Lê Tiêu, tựa như không rõ ý anh, "Biến thành dạng gì? Em đâu có thay đổi."
Lê Tiêu trầm mặc trong chốc lát, không có trả lời vấn đề này, mà trực tiếp từ chối nói: "Chú trở về nói cho Chu Cường, gần đây anh không rảnh."
Lần này không chỉ có chuyện của một mình anh, còn có Chu Kiến, Chu Kiến dẫn bạn gái theo cùng, nhà gái lúc ấy đã âm thầm nhận giấy kết hôn rồi, Chu Kiến dẫn cô ấy qua đó cũng là muốn làm quen một chút, cho Uông Nhạn thể diện, nhưng cuối cùng liên lụy Uông Nhạn cũng không có một vị trí.
Đây rõ ràng là giẫm đạp mặt mũi người ta trên mặt đất.
Lúc ấy anh đứng ở bên cạnh, đám người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, lúc ấy anh nghĩ trong lòng may mà Giang Nhu không có tới, nếu không anh sẽ không bỏ qua như vậy.
Vương Đào thấy Lê Tiêu đột nhiên lạnh mặt, còn có chút sợ, "Vậy em trở về nói với Chu Cường."
Xám xịt chạy đi.
Vì khúc nhạc đệm đó, trước khi Lê Tiêu ra khỏi nhà sắc mặt đều thúi quắc, nhưng vẫn dặn dò Giang Nhu đóng cửa kỹ.
Giang Nhu cũng nghe thấy chuyện vừa rồi, không nói gì, chỉ bảo anh lái xe con cẩn thận một chút.
Sáng hôm sau, Chu Cường mang theo hai bao to tới cửa.
Lê Tiêu không có ở nhà, là Giang Nhu mở cửa.
Chu Cường nhìn thấy cô cũng không bất ngờ, có lẽ vì mới vừa kết hôn, cười đến mặt mày hớn hở, "Chào chị dâu."
Giang Nhu nhìn thấy anh ta, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đây? Anh của anh không có ở nhà."
"Vậy à?"
Trên mặt Chu Cường lộ ra tiếc nuối, nhưng lập tức lại cười nói: "Không sao, tôi nói với chị cũng giống vậy."
"Ai, tôi cũng không biết mở miệng như thế nào, chỉ là chuyện kết hôn mấy ngày trước, lúc ấy bận quá, nhiều người dễ hỗn loạn, họ hàng bên Mai Tử không biết đại ca với Chu Kiến, cho nên ngăn người ở bên ngoài, chị nói xem việc này làm ầm lên, hôm qua tôi mới biết đấy."
"Tôi cũng nói sao tối ngày đó không nhìn thấy anh, lúc ấy bận quá hồ đồ cũng không nhớ tới hỏi thăm thử. Thật sự, ngày hôm qua sau khi nghe xong chuyện này quả thực khiến tôi rất tức giận, ngày hôm qua tội ở sơn trang Giang Nam không rảnh lại đây, bảo Vương Đào truyền lời giúp tôi, cũng không biết nó nói thế nào, đại ca còn từ chối, cho nên hôm nay vội mang theo quà cáp tới cửa xin lỗi. Đại ca là người rộng lượng, cũng đừng tức giận vỉì loại chuyện này, bình thường cũng không lui tới với họ hàng của Mai Tử, rất xa."
Nói xong còn đáng thương vô cùng nói: "Ngày đó nháo động phòng náo loạn cả đêm, dám đòi hai trăm đồng trên người tôi mới bỏ qua, chị nói xem họ hàng như vậy, có phải rất đau đầu không?"
Giang Nhu nghe mà sửng sốt, cảm khái thật không hỗ là người làm việc ở khách sạn, tài ăn nói rất tốt.
Nhưng cô lại không ngốc, lời này nghe không có gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, đổ tất cả sai lầm lên người bà con xa của vợ anh ta, cùng với Vương Đào truyền lời bậy bạ, dù sao từ đầu tới cuối đều không liên quan tới anh ta.
Nhưng theo như cô nghe, là họ hàng nhà gái nói Lê Tiêu Chu Kiến từng ngồi tù rất xui xẻo ở trước mặt mọi người, mới không cho bọn họ vào phòng cưới.
Nếu thật sự là bà con không hay lui tới, làm sao dám ầm ĩ như vậy?
Mà Chu Cường, thật sự không biết sao, hay là biết lại cam chịu?