Hoàng Thiên vẫn như thế suốt gần hai năm qua, anh luôn viện cớ công việc rồi ngủ hẳn bên phòng làm việc, trong phòng ngủ chỉ có mình tôi. Sự cô đơn lạnh lẽo nhiều đêm tôi chỉ khóc một mình, chân tình tôi dành cho anh không lẽ anh không cảm nhận được. Tôi không biết mình có điểm gì không tốt hay để anh không hài lòng mà anh vẫn luôn lạnh lùng với tôi. Nước mắt tôi lại rơi, giờ đây tôi thấy mình lạc lõng chơi vơi tôi không biết bản thân còn có thể cố gắng chống chọi nữa không, cứ nghĩ mình chân thành thì sẽ làm trái tim anh rung động nhưng mà anh lại sắt đá hơn những gì tôi nghĩ đôi khi tôi mông lung về quyết định của mình ngày đó, xong tôi vẫn tự khích lệ bản thân giữ vững niềm tin rồi anh sẽ thay đổi. Nằm một lúc tôi không biết mình ngủ quên lúc nào.
Sáng sớm thì tôi đã dậy, tranh thủ làm vệ sinh cá nhân rồi tôi xuống nhà để làm bữa sáng cho Hoàng Thiên, không phải nhà không có giúp việc nhưng tôi thích tự tay nấu những bữa ăn gia đình chỉ đơn giản muốn được chăm sóc người mình thương. Cho dù Hoàng Thiên rất ít khi ăn cơm ở nhà Công việc dọn dẹp sẽ có người đến làm. Hôm nay tôi làm mì xào thêm một thứ không thể thiếu đó là tách cafe đen cho anh còn tôi sẽ uống trà. Loay hoay một lúc cũng đã xong, tôi cởi tạp dề ra rồi rửa tay sau đó ra phòng khách đợi anh xuống. Lúc này điện thoại reo lên, nhìn đến là số của ba tôi nhanh chóng nghe máy.
– Dạ con nghe đây ba ?
– Con đang làm gì vậy ?
– Giờ thì con và Hoàng Thiên chuẩn bị ăn sáng, mà ba gọi cho con có gì không ?
– Cũng lâu con không về nhà rồi, ba nhớ con gái của ba. Cuối tuần này hai vợ chồng về ăn tối đi
Đúng là thời gian này tôi không có sang nhà thăm ba, phần tôi biết Hoàng Thiên không thích đến nhà ba tôi có lẽ anh ngại nên mỗi khi về thì tôi chỉ đi một mình. Sau khi tôi và Hoàng Thiên cưới nhau ở Mỹ về thì chúng tôi mua nhà ở riêng dù ba có lên tiếng muốn tôi sống cùng với ông nhưng tôi thấy Hoàng Thiên có vẻ gượng gạo không vui nên tôi đã từ chối. Vì chuyện đó ba đã giận tôi một thời gian nhưng ba con đâu thể giận dai, hơn nữa ba lại rất thương tôi nên đã tự động sang gặp tôi.
– Ba đến chơi
– Con định từ mặt người ba này luôn đó à ?
– Con đâu có
– Vậy mà không thấy con về nhà, nếu hôm nay ba không tới thì làm sao gặp được mặt con
Tôi đến ngồi xuống cạnh ông, ôm lấy tay ông nói :
– Tại con sợ ba còn giận nên dù trong lòng rất nhớ và muốn đến thăm ba nhưng lại không dám
– Thôi đi cô đừng xạo, từ khi cô có chồng thì cô quên luôn cả người ba này
– Không phải bây giờ ba đã có dì Huệ rồi sao ? Ba đâu có mình
– Nhưng làm sao bằng con gái ba được chứ ?
Tôi đã lấy chồng nên không thể sống cùng ba để ông một mình tôi không yên tâm, huống hồ ông đã có tuổi vì thế tôi ngỏ ý tìm người về làm bạn hủ hỉ cùng ba. Dì Huệ là người làm mới của nhà tôi sau khi bà Tư nghĩ về quê ở cùng con cháu, nghe hoàn cảnh dì Huệ cũng đáng thương, dì chỉ sống một mình, trước đó có chồng nhưng mà chồng đã mất. Dì không có con, ở quê nợ nần do chồng cũ bài bạc nên dì Huệ phải bán nhà trả nợ rồi lên Sài Gòn tìm kế sinh nhai, nhận thấy tính tình dì Huệ hiền lại nấu ăn ngon rất hợp với ba. Hơn nữa tuy đã ngoài 40 tuổi nhưng trông dì vẫn còn mặn mòi lắm, không chăm sóc nhưng được nước da trắng nên trông dì vẫn trẻ lắm.
Hôm đó sang thăm ba tôi đã thỏ thẻ.
– Ba thấy dì Huệ sao ba ?
– Sao tự dưng lại hỏi dì Huệ ?
– Thì ba cứ trả lời con đi
– Ừm thì cũng được
– Vậy nếu con nói ba lấy dì Huệ thì ba chịu không ?
– Bậy bạ, từ đâu mà con có cái suy nghĩ đó vậy hả ? Mẹ con mất ba gà trống nuôi con khôn lớn rồi lấy chồng, tuần tuổi này rồi còn lấy ai nữa, mà ba chỉ có mỗi mình mẹ con thôi
– Con biết ba thương ba chung thủy với mẹ nhưng mà mẹ đã mất lâu rồi, giờ con lấy chồng cũng không thể ở cùng ba mà ba đã có tuổi sống một mình làm sao con yên tâm, đêm hôm có gì thì không ai hay
– Nếu con thương ba vậy sao không về nhà ở với ba, có chồng rồi cái quên luôn người ba này
– Con thương ba nhất nhưng mà ba cũng biết Hoàng Thiên là đàn ông sống nhà vợ sẽ không được thoải mái, người ngoài họ sẽ nói ra vào con không muốn anh ấy khó xử
– Tại con quá thương nó muốn lấy nó chứ ngay từ đầu ba không muốn nó làm con rể chút nào, xét về mọi mặt đều không xứng với con gái ba
– Ba đừng dùng vật chất để mà đo lượng, anh ấy là người con thương và muốn lấy làm chồng, bây giờ với người khác giàu có gấp mấy lần nhưng con không thương thì làm sao con có thể sống cùng chứ, huống gì nhà mình đâu thiếu tiền. Mà ba không thấy Hoàng Thiên rất có chí tiến thủ sao ? Con tin sao này anh ấy sẽ thành công
– Chuyện sau này thế nào thì chưa biết chứ cái công ty nhỏ xíu của nó không biết làm nên nghiệp lớn gì hay không mà hợp đồng với đối tác đều phải do ba ra mặt mới có
– Ba đã hứa không nói chuyện này ra rồi mà, con không muốn Hoàng Thiên biết con tìm ba giúp anh ấy, con sợ anh ấy tự ái.
– Con đó cái gì cũng chỉ biết nghĩ cho nó, nhưng mà nó lại không biết điều, đâu xem người ba vợ này ra gì, gần hai năm số lần nó đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay
– Ba đừng trách Hoàng Thiên, chỉ tại anh ấy ngại thôi
– Bỏ đi, nói gì thì con cũng bênh nó, đừng để ba biết nó không tốt với con gái của ba, không thì đừng trách
– Anh ấy rất thương con
Về tình cảm thì anh ấy vẫn lạnh lùng xa cách nhưng mà Hoàng Thiên vẫn có quan tâm tôi như việc gọi hỏi thăm rồi căn dặn nghỉ ngơi, tôi cảm nhận rõ điều đó nhưng chỉ riêng việc thân mặt của tôi thì anh đều né tránh, tôi chẳng hiểu được tại sao.
Anh mở công ty lúc đầu có nhiều khó khăn chưa tìm được đối tác. Tuy anh không nói nhưng lúc về tôi nhìn ra được vẻ mặt muộn phiền mệt mỏi của anh, biết anh đã dồn bao nhiêu hy vọng và công sức vào công ty không muốn anh nản chí nên tôi đã tìm đến ba nhờ giúp đỡ, tôi đã giấu anh và không cho ba nói vì anh có lòng tự trọng của bản thân nên ngay từ đầu anh đã không muốn sống nhờ bên vợ mà muốn gây dựng sự nghiệp từ chính đôi tay của mình.
– Bỏ qua chuyện của con đi, đang nói chuyện của ba và dì Huệ mà ba lại nói đi đâu đâu
– Sao lại là ba và dì Huệ ?
– Con muốn ba lấy dì Huệ, vừa có người bầu bạn và chăm sóc cho ba
– Nói thì dễ nhưng quan trọng ba già rồi ai lại đi lấy một ông già, trông khi dì Huệ vẫn còn trẻ
– Nếu vậy con sẽ hỏi ý dì Huệ
– Cơm đã dọn xong mời ông chủ và cô chủ vào ăn.
Sẵn lúc dì Huê lên tôi nắm tay dì nói :
– Dì ngồi xuống, con có việc này muốn hỏi dì ?
Dì Huệ có vẻ khép nép.
– Dạ thôi tôi không dám
– Dì cứ ngồi xuống đi
Nghe ba tôi nói vậy dì Huệ cũng ngồi xuống ghế. Lúc này tôi nói :
– Dì cứ gọi con là Trang Đài đi, chứ cô chủ con nghe không quen. Mà con có việc này muốn hỏi, không biết ý dì thế nào ?
– Có gì cô chủ cứ hỏi đi ạ ?
Có thể dì Huệ chưa quen nên tôi không nhắc mà để dì gọi thế nào thì gọi, sau này từ từ sửa cũng được.
– Ba con đã có tuổi mà ở mình con không yên tâm, mà dì cũng mình không còn ai thân thích nên con muốn hỏi dì có chịu lấy ba con không ?
– Tôi không dám đâu, tôi chỉ là người ở sao dám đèo bồng làm bà chủ
– Dì đừng nói thế ? Người ở thì có làm sao, quan trọng là ở tính tình và cách sống, con thấy dì hợp với ba con
– Trang Đài nói phải, tôi cũng già rồi nên nếu lấy tôi thì Huệ sẽ thiệt thòi nhưng Trang Đài muốn tìm người hủ hỉ để con bé yên tâm, tôi thấy Huệ là người thích hợp, không biết Huệ đồng ý không ?
Dì Huệ có phần do dự, tôi thấy dì có vẻ ưng rồi chỉ là còn e ngại.
– Dì đồng ý đi dì, con từ nhỏ đã thiếu hơi mẹ nên với dì con xem như mẹ, dì đừng mặc cảm, con chỉ muốn ba có người chăm sóc bầu bạn.
– Việc này ông và cô cho tôi suy nghĩ lại
– Dạ dì cứ nghĩ đi ạ.
Sau đó thì dì Huệ cũng đã đồng ý, do có tuổi nên ba không muốn làm rình rang mà chỉ làm buổi tiệc nho nhỏ trong nhà, hôm đó tôi và Hoàng Thiên có sang chúc mừng. Dì Huệ chính thức trở thành vợ của ba. Hằng ngày ba vẫn đi làm còn dì Huệ thì ở nhà lo việc trong nhà. Hiện tại thì cũng có người làm mới, lúc đầu dì Huệ muốn tự mình dọn dẹp cơm nước nhưng thấy dì vất vả nên tôi ngỏ ý kiếm giúp việc phụ giúp cho dì ba cũng đồng tình với ý kiến đó của tôi. Nhìn hai người vui vẻ mà ba tôi cũng khỏe mạnh thì tôi rất yên tâm.
☆☆☆☆
Lúc này tôi đáp lại ba.
– Dạ để con nói lại với Hoàng Thiên, vậy thôi nha ba
– Ừm
Tắt máy xong thì Hoàng Thiên cũng trên lầu đi xuống tới.
– Anh vào ăn sáng đi, em nấu xong rồi
– Em ăn đi hôm nay tôi không ăn đâu
– Sao vậy ? Có gì gấp mà ngay cả buổi sáng anh cũng ăn không kịp
– Cũng không có gì ? Tôi có hẹn với đối tác bên nước ngoài mà họ chỉ rảnh được buổi sáng sớm này thôi
– Vậy giờ anh đi gặp họ luôn à ?
– Ừm, thôi tôi đi đây, em vào ăn đi rồi hả đến tiệm trà
– Ba nói cuối tuần em và anh về nhà ăn cơm, sẵn thăm ba luôn cũng lâu em chưa về bên nhà
– Ừm, tôi sẽ sắp xếp
Nói rồi anh đi thẳng ra ngoài, công tình cả buổi sáng làm mà anh không ăn, không có anh tôi cũng chẳng có lòng dạ nào để mà ăn. Thế là tôi trở lên phòng thay đồ rồi đến tiệm trà luôn.
Tôi vừa lái xe ra ngoài thì có cuộc gọi của Bảo Trân. Tôi cho xe vào lề rồi nghe máy.
– Mới sáng gọi tao có gì không ?
– Còn gì ngoài hỏi mày kết quả, đêm qua thế nào ? Chắc cuồng nhiệt lắm hả ?
Trái với giọng cười và sự mong đợi của bạn thì tôi nói với giọng yếu xìu.
– Không có gì xảy ra hết
– Vậy là sao ? Mà thôi mình gặp nhau đi rồi nói chuyện, mày đến chung cư đón tao đi rồi mình cùng nhau đi ăn sáng
Tắt máy xong tôi lái xe đến chung cư của Bảo Trân để đón nó. Vừa đến nơi thì nó cũng đã xuống tới, mở cửa xe ngồi vào chưa gì đã hỏi tới tấp.
– Kể tao nghe, tối qua mày có làm theo những gì tao dặn không ?
– Không thiếu bước nào hết
– Có mặc váy ngủ tao mua không đó
– Có luôn
– Chắc không ? Hay nói gạt tao đó, nhìn mày tao nghi lắm, mặt đẹp dáng đẹp mà cứ nhút nhát
– Tao gạt mày làm gì, tao làm đủ hết nhưng anh ấy chẳng thèm nhìn đến
Bảo Trân đưa tay lên trán rồi suy nghĩ.
– Kì vậy ta ? Trừ khi anh ta không thích phụ nữ mới có thể từ chối một người đẹp quyến rũ như mày.
– Đã tao nói chồng tao chuẩn men
– Hay là anh có phụ nữ bên ngoài, dám lắm
Tự dưng nghe Bảo Trân nói vậy tôi hơi lo, trong suốt gần hai năm chung sống mà anh chỉ có duy nhất một biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, không lẽ thật sự anh có người khác ở ngoài nhưng tôi tin Hoàng Thiên không phải loại người đó. Anh ấy không yêu tôi đi chăng nữa cũng sẽ không ngoại tình.
– Không có đâu, tao tin anh ấy
– Vậy mày nói tao biết lý do đi, không thằng đàn ông nào mà không có ham muốn, với người vợ là mày thì không động vào, tao thì không tin anh ta có thể ăn chay lâu như vậy.
– Mày đừng đoán mò nữa, giờ muốn ăn không thì bảo
– Ăn chứ, đến nhà hàng Đồng Cỏ đi
– Ừm
Sau đó tôi lái xe đưa Bảo Trân đến nhà hàng Đồng Cỏ, đậu xe xong thì hai chúng tôi đi vào trong. Buổi sáng sớm nên nhà hàng có khá đông khách, nhìn xung quanh thì có góc bàn còn trống có view hướng ra bên ngoài. Ngồi xuống thì phục vụ đi đến hỏi :
– Quý khách dùng gì ạ ?
Bảo Trân cầm menu lên xem rồi hỏi tôi.
– Mày ăn gì để tao gọi luôn
Tôi thì không có tâm trạng ăn nhưng đi cùng nó không ăn thì cũng kỳ nên tôi nói :
– Ăn gì cũng được
Tôi nói xong thì Bảo Trân quay qua nói với phục vụ.
– Cho tôi hai phần bún bò và một ly nước cam và thêm ly trà
– Dạ phiền quý khách chờ trong chốc lát sẽ có ngay ạ
Phục vụ đi vào trong thì tôi mới nói :
– Gọi trà cho tao hay cho mày vậy ?
– Đương nhiên cho mày rồi, tao vẫn nhớ mày thích trà mà
– Không hổ là bạn tốt thân từ nhỏ
– Ê Trang Đài mày nhìn ra đó xem đi
– Xem cái gì ?
– Đó có phải chồng mày không ? Tao nhìn giống lắm đó, lâu rồi chưa gặp lại nên tao không chắc, mà sao lại đi cùng với phụ nữ vậy, cách nói chuyện dường như thân lắm. Lại còn khoác tay nhau nữa kìa
Từ lúc Bảo Trân nói thì tôi vẫn luôn nhìn về hướng đó, đúng là Hoàng Thiên, anh đang đi cùng với một người phụ nữ, do người này đeo kính nên không thấy rõ được mặt. Lúc sáng rõ ràng anh nói đi gặp đối tác mà, đúng rồi có lẽ đây là đối tác mà anh nói, xém chút nữa tôi đã hiểu lầm.
– Mày nói đúng đó là chồng tao, người bên cạnh là đối tác của anh ấy thôi
– Đối tác gì mà lại nói nói cười thân mật như vậy, mà người phụ nữ đó cứ nhìn chồng mày suốt
– Mày cứ đoán già đoán non, tao là vợ không lo mà mày đã quýnh lên như gà mắc đẻ
– Ơ cái con này, tao là tao đang lo cho mày đấy
– Biết rồi, thôi ăn đi
Phục vụ cũng mang đồ ăn ra đến vừa hay chuyển đổi chủ đề.
Tôi bắt đầu cầm đũa lên ăn nhưng mắt thì vẫn theo dõi. Cả hai đã lên xe của anh rồi chạy đi mất.Trong lòng có chút khó chịu nhưng tôi vẫn một mực giữ vững suy đoán của mình, đó chỉ là đối tác của anh mà thôi
Khi đã không có tâm trạng dù cho cố nuốt cũng chẳng thể nào trôi. Mới ăn được chút tôi đã buông đũa xuống rồi cầm ly trà lên uống.
– Sao mày ăn ít quá vậy ? Hèn gì ốm thế kia
– Tao đang giảm cân giữ dáng mà
– Mày xem mày đi có gì mà giảm, ốm quá không hẳn là đẹp đâu
– Nói tao vậy còn mày, toàn xương là xương kìa
– Tại tao ăn mãi mà không mập thôi, đó giờ tao vẫn vậy mà, có mày á, lấy chồng rồi ốm đi rõ luôn, không biết anh ta làm chồng kiểu gì
– Mày đừng nói vậy, chỉ tại tao lo việc ở tiệm trà thôi
– Nói đến chồng là mày bênh chầm chầm, cứ như đụng vô chồng mày là không được vậy á
– Biết vậy thì đừng nói xấu chồng tao
– Sợ mày quá, không nhắc là được chứ gì ?
– Thôi lo ăn đi kìa
– Tao no rồi
– Vậy để tao tính tiền
– Thôi để tao trả cho, phục vụ tính tiền bàn này
Tôi định trả thì Bảo Trân đã giành nên tôi để nó trả, sau đó thì tôi và nó rời khỏi nhà hàng, tôi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy dù ngoài miệng thì nói như thế với Bảo Trân.
– Giờ mày đến tiệm trà luôn hay sao ?
– Ừm, để tao đưa mày về chung cư
– Thôi khỏi để tao đi taxi, mày đến tiệm trà đi, rảnh tao đến phụ mày
Nói rồi Bảo Trân quẩy tay đón một chiếc taxi rồi bước lên xe.Thấy vậy tôi cũng đi lấy xe, lúc này tôi đổi ý không đến tiệm trà mà lái xe thẳng đến công ty của Hoàng Thiên. Đi vào sảnh tôi đến chỗ nhân viên tiếp tân nói :
– Tôi muốn gặp giám đốc
– Chị có hẹn trước không ?
– Không có
– Vậy chị cho biết tên gì để em gọi hỏi ý giám đốc
Tôi rất ít đến công ty cũng không để họ biết tôi là vợ của Hoàng Thiên.
– Tôi tên Trang Đài
– Dạ chị chờ chút nha
Lúc này có hai nhân viên khác đang đi tới, tôi nghe họ nói chuyện với nhau về việc giám đốc mới tuyển thêm thư ký.
– Cô thư ký mới của sếp trẻ đẹp quá, nghe đâu là người quen của sếp
– Đẹp thì có đẹp mà thái độ hống hách quá, chẳng biết quan hệ thế nào với giám đốc nữa
– Chuyện đó ai mà biết mà cũng không ai dám tọc mạch nếu không muốn mình bị đuổi việc
– Coi kìa, mới nhắc tào tháo thì tào tháo đã tới, coi tướng đi õng ẹo thấy ghét
– Đi thôi, bép xép không khéo lại có chuyện
– Ừm
Cả hai người cũng nhanh chóng rời đi, tôi nhìn thì thấy Hoàng Thiên từ trong thang máy bước ra bên cạnh chắc là cô thư ký mà nãy giờ mọi người nói. Tôi nhìn có hơi quen mặt như đã gặp ở đâu rồi, cố gắng nhớ lại thì tôi rất bất ngờ khi đó là Tiên, cô hàng xóm ngày trước của anh. Nhưng sao bây giờ cô ta lại ở đây còn được tuyển vào làm thư ký cho anh.
– Giám đốc xuống tới rồi chị chờ chút em hỏi cho
Người nhân viên tiếp tân bỏ điện thoại không gọi nữa. Anh cũng đang đi đến gần tôi, cô Tiên đó nhìn thấy tôi thì vẻ mặt có phần đắc ý, cố tình khoác lấy tay anh cười nói.
– Giờ mình đi gặp đối tác luôn hả anh ?
– Ừm em ra xe trước chờ anh
– Dạ
Nói rồi cô ta đi ra trước, lúc ngay qua tôi còn cố tình nở nụ cười nửa miệng.
– Sao em lại đến đây ?