Tôi đến công ty thì Bảo Trân đã chờ ở ngay cửa.
– Mày tới rồi
– Có chuyện gì mà trông vậy gấp quá vậy ?
– Bà dì ghẻ của mày đến công ty nói gì sáp nhập công ty của tên khốn nạn Hoàng Thiên vô chung rồi để cho hắn quản lý kìa
– Sao dì Huệ lại làm vậy ?
– Bà dì ghẻ của mày không đơn giản đâu, bà ta dẫn theo luật sư đến nói gì mà công ty này giờ của bà ta tao mới gọi cho mày đến để xem
Tôi không hiểu chuyện gì hết, mới khi nảy ở nhà dì Huệ còn nói sẽ ủy quyền sang tôi mà, còn chuyện sáp nhập tôi không bao giờ cho phép.
– Vậy giờ họ ở đâu ?
– Trong phòng họp
Sau đó tôi và Bảo Trân cùng nhau đi lên phòng họp.
Vừa mở cửa ra thì thấy dì Huệ cùng luật sư Hà còn cả Hoàng Thiên và Tiên.
– Sao hai người lại ở đây, còn dì đưa luật sư Hà tới đây làm gì ?
– Dì đưa luật sư đến để công nhận quyền thừa kế trong di chúc của mình. Dì nghĩ một mình con không thể quản lý công ty được nên dì muốn Tiên và Hoàng Thiên phụ giúp con, dì nghĩ công ty Hoàng THiên sáp nhập vào đây sẽ rất có lợi
– Con không đồng ý
– Chị lấy quyền gì mà nói câu đó ở đây chứ ?
Tiên dở giọng vênh váo tôi nhìn cô ta.
– Cô mới là người không có quyền ở đây đó, mời hai người rời khỏi đây ngay, còn cô tôi nghĩ tình dì Huệ mới cho cô đến nhà tôi sống, tôi nghĩ bây giờ không cần thiết nữa, dọn ra khỏi nhà tôi đi
– Mẹ, mẹ nghe cô ta muốn đuổi con kìa
Tiên cầm tay của dì Huệ làm nũng, sau đó dì Huệ liền vỗ vỗ lên tay Tiên nhỏ nhẹ nói :
– Đó để mẹ lo, có mẹ không ai đuổi con đi được đâu
– Dạ mẹ
Tiên nhìn tôi nở nụ cười đắc ý, lúc này dì Huệ nhìn tôi bằng ánh mắt rất dữ, không còn là dì Huệ hiền dịu trong mắt tôi nữa.
– Chuyện con muốn đuổi Tiên là không thể ?
– Tại sao chứ ? Đó là nhà của con, lúc đầu con rất bất ngờ khi cô ta là con nuôi của dì, trong khi cô ta và Hoàng Thiên lại lén dan díu sau lưng con, nhưng vì nghĩ cho dì cho nên con phải dẹp chuyện riêng của mình qua bên mà đồng ý để Tiên ở nhà nhưng giờ thì con không muốn nữa. Chẵng phải con đã nói với dì rồi sao. Dì thương cô con nuôi này cũng không cần phãi thiên vị như vậy
– Gì vậy Trang Đài, sao cô ta lại đến nhà mày ở còn là con nuôi của bà dì ghẻ này nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Bảo Trân nói với vẻ sửng sốt.
– Chuyện này tao sẽ nói mày sao.
Lúc này tôi không nhượng bộ nữa, mất đi ba tôi không còn ai ngoài dì Huệ là người thân, hiểu được nỗi đau mất đi người thân bên cạnh là thế nào cho nên tôi phải trân trọng vì thế mới thỏa hiệp với dì Huệ hết lần này đến lần khác nhưng tức nước vỡ bờ, dì Huệ bây giờ lại đứng hẳn về phía của Tiên.
– Sẵn có luật sư ở đây thì dì giải quyết chuyện ủy quyền di chúc luôn đi
– Di chúc gì vậy Trang Đài ?
Bảo Trân vừa hỏi thì dì Huệ lại lên tiếng.
– Con đang nói gì mà dì không hiểu vậy Trang Đài, ủy quyền gì ở đây ? Con cũng đã nghe luật sư nói về bản di chúc rồi, ba con để lại toàn bộ tài sản mà mình đứng tên và cả công ty này lại cho dì mà. Vì dì là vợ của ông ấy. Dì thấy con không đủ khả năng để mà quản lý công ty cho nên dì sẽ để cho Tiên lên làm thay và Hoàng Thiên là chồng sẽ trợ giúp.
– Chuyện này là sao ? Không phải chỉ sáp nhập để công ty anh vượt qua khó khăn thôi sao ?
Hoàng Thiên cũng bất ngờ mà lên tiếng hỏi Tiên.
– Việc này anh cứ im lặng để mẹ tính, anh lấy em chỉ có lợi mà thôi
Tôi sửng sốt trước thái độ đó của dì Huệ.
– Dì nói vậy là sao ? Sao công ty của ba con lại giao cho người ngoài. Con tuyệt đối không đồng ý, của ba con thì con có quyền quản lý
– Quyền gì ở đây khi tất cả hiện giờ đã là của dì chứ không phải của ba con, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của dì đi, niệm tình ba con dì còn cho chỗ ở và lo cơm ngày ba cử
– Bà già kia bà bị ảo tưởng hay sao mà muốn cướp hết tất cả của Trang Đải vậy hả ? Tài sản của ba người ta mà bà muốn chiếm, có tin tôi thưa bà cho bà ngồi tù không hả ?
Dì Huệ cười lên.
– hahaha. Thưa sao ? Tôi thách cô đó, ai nói tôi cướp khi mà tôi có di chúc của chồng tôi ở đây. Luật sư Hà ông nói cho cô ta nghe đi
– Bà Huệ đây nói đúng, ông Giai đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản của mình cho vợ là bà Huệ đây thừa hưởng
– Đưa đây tôi xem, chắc mấy người tự tạo di chúc để nhằm chiếm đoạt tài sản đây mà
– Ăn bậy chứ đừng nói bậy nha, trên đó có chữ ký của chồng tôi đó. Phương diện pháp lý thì nó hoàn toàn có hiệu lực
– Sao ba mày lại để tài sản cho bà dì ghẻ chứ ? Mày là con gái duy nhất lại không có gì ? Trong chuyện này có gì đó không đúng
Tôi không quan tâm đến những nghi vấn của Bảo Trân mà tôi đang nhìn về dì Huệ, người mà tôi thương xem như mẹ ruột giờ lại như biến thành một người khác. Còn muốn đuổi tôi ra khỏi đây để mà chiếm công ty của ba tôi. Thì ra ngay từ đầu dì Huệ không hề muốn ủy quyền di chúc sang cho tôi, chuyện đưa Tiên về nhà sống đã được sắp xếp từ trước. Thế mà tôi lại quá ngu đi nghĩ cho người mình xem là người thân tin tưởng nhất. Tôi đã rất khó khăn mới bỏ được cảm xúc qua bên để mà chấp nhận cho Tiên bước vào ngôi nhà của mình.
– Dì lừa con
– Con nói vậy là không đúng, dì lừa con khi nào, dì chỉ đang thực hiện nguyện vọng của ba con trong di chúc thôi. Chuyện sao con là con gái mà ba con không để lại gì cho con thì con phải xem lại bản thân đã làm gì để ba con đưa ra quyết định đó. Còn chuyện công ty con không cần nhúng tay vào, trước dì thương con thế nào thì giờ vẫn vậy, nhà thì con vẫn cứ ở bình thường
– Bà đúng là con cáo già mà, hôm nay tôi sẽ thay Trang Đài cho bà biết tay đồ ba con người xấu xa bẩn thỉu
Bảo Trân bức xúc thay cho tôi mà nhào vào đánh dì Huệ nhưng lại bị ông luật sư và Hoàng Thiên can ra.
– Các người buông tôi ra
Tôi mới kéo Bảo Trân lại.
– Mày bình tỉnh lại đi
– Sao tao nhịn được khi mụ ta đồng lõa hại mày còn muốn chiếm hết mọi thứ của mày.
– Cô dám đánh tôi, luật sư Hà làm đơn kiện cô ta đi
– Bà giỏi bà kiện đi, tôi hầu
Không muốn vì tôi mà Bảo Trân phải liên luy nên tôi ngăn nó lại.
– Chuyện của tao để tao giải quyết
Nói rồi tôi nhìn dì Huệ.
– Công ty của này là công sức của ba tôi tôi sẽ không để mấy người lấy dễ dàng như vậy đâu.
– Trang Đài con đừng cố chấp mà làm tình cảm dì và con đi xa hơn đến mức không thể cứu vãn, con cứ nghe theo dì thì tất cả vẫn là của con mà
Lúc này tôi mới nhận ra lời ngọt ngào từ miệng của bà ta chính là thuốc độc, tại sao trước đó tôi không nhìn ra dã tâm và tham vọng của ba ta chứ, do tôi quá ngu ngốc hay bà ta diễn quá giỏi. Chính tôi đã dẫn cáo vào nhà nên mới có kết cuộc ngày hôm nay.
Tôi cười chua chát.
– Tình cảm ư, bà thật sự quá thâm hiểm, tôi và ba tôi đã bị bà lừa
– Sao con nói dì như thế chứ ? Dì làm vậy cũng vì thương con thôi, dì muốn con được tự do giống như lúc ba con còn sống đã làm vậy, để con theo đuổi đam mê của mình
– Bà tốt vậy sao ? Bà lừa gạt sự thương hại của tôi dành cho bà để từng bước âm mưu chiếm đoạt mọi thứ, tôi có mắt như mù mới nghĩ bà tốt bà hiền mà muốn ba lấy bà, thật chất bà là con rắn độc
– Con nói vậy dì buồn lắm đó, dì hết lòng chăm sóc cho ba con còn gì
– Sao chị lại nói mẹ tôi như thế, mẹ tôi nghĩ cho chị đến vậy chị còn muốn gì nữa
– Cô im đi, các người đừng đắc ý rồi sẽ có một ngày tôi lấy lại tất cả thuộc về tôi. Chờ đó
Tôi kéo tay Bảo Trân rời đi trong nước mắt, sự tổn thương đến từ người thân mà tôi xem là tất cả đúng rất đau, nó đau nhiều lần so với sự phản bội của Hoàng Thiên.
Ra khỏi công ty thì Bảo Trân hỏi :
– Giờ mày tính sao ? Mụ già đó tráo trở như vậy. Mà chuyện di chúc tao thấy vô lý lắm đó
– Khi nghe qua tao cũng bất ngờ, nhưng mà có chữ ký của ba tao trên đó, không thể sai được
– Mắc gì để tài sản cho mụ chứ, trong khi mày là con gái ba mày thương nhất không lý gì đi đưa tài sản cho người ngoài. Còn tờ di chúc tao nghi mụ ta dở trò, có khi ba mày bị mụ hại đó chỉ để chiếm lấy tài sản. Còn cả con Tiên nói là con nuôi mà tao thấy chả khác gì con ruột, đều xấu xa dơ bẩn như nhau
Nghe những gì Bảo Trân nói tôi như tỉnh ra, có thể trước đây tôi sẽ không nghi ngờ gì nhưng giờ bà ta đã lộ bản chất thật của mình thì khả năng ba tôi có thể bị bà ta hại vì ba tôi vốn đang khỏe mạnh sao lại mất đột ngột như thế, còn tờ di chúc cũng không phải do ba tôi lập. Còn cả ông luật sư Hà kia rất đáng ngờ. Nghĩ nếu sự thật ba tôi bị bà ta hại thì tại tôi cõng rắn vào nhà mình, chính tôi gián tiếp hại ba mình sao. Tôi sẽ ân hận cả đời này và không thể tha thứ cho bản thân mình
– Sao mày không nói gì hết vậy ? Mày đang suy nghĩ gì à ?
Tôi nhìn Bảo Trân sau đó nói :
– Giờ tao mới nhận ra mình ngu ngốc, quá tin người
– Chuyện mụ dì ghẻ à ? Mày đừng trách nữa, do bà ta xảo quyệt quá thôi, mày ngây thơ vô tư làm sao có thể tránh được, mà giờ bà ta ỷ vào tờ di chúc muốn lấy hết rồi đuổi mày đi rồi, ngoài miệng thì thương mày muốn cho mày theo đuổi đam mê như trong bụng toàn chứa da.o găm
– Tao sẽ không để công sức của ba tao vào tay họ đâu, bằng mọi giá tao sẽ lấy lại.
– Vậy giờ mày định làm gì ? Mụ già đó không dễ đối phó còn thêm hai con người xấu xa kia nữa, tao lo cho mày quá
– Tao chưa biết sẽ làm gì nữa nhưng mày yên tâm giờ tao không còn là con Trang Đài ngu ngốc ai nói gì cũng tin đâu, nhất là đặt tình thương không đúng người
– Dù có chuyện gì xảy ra tao cũng bên cạnh mày hết
– Cảm ơn mày
Nói chuyện thêm lát thì tôi nói Bảo Trân về trước, tạm thời không cần đến công ty, nó không yên tâm muốn bên cạnh tôi nhưng tôi nói mình cần yên tĩnh để suy nghĩ.
Lái xe đến gần công viên thì tôi dừng lại, xuống xe đi bộ một lúc rồi ngồi xuống ghế đá. Tôi không nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh thế này, trước kia còn ba tôi chẳng phải lo nghĩ gì hết, vì tất cả đã có ba. Có lẽ sống trong sự bảo bọc của ba cho nên tôi không lường được lòng người hiểm độc. Đến khi nhận ra thì có những chuyện không thể thay đổi và trở lại như lúc đầu. Nhất là làm ba sống lại.
Tôi không được gục ngã, như ba nói dù chỉ có một mình tôi cũng phải đấu với bà ta, giành lại những gì của ba tôi, sửa lại lỗi lầm mà mình mắc phải…
Ngồi rất lâu cũng nghiệm ra một chân lý, không phải đối tốt với người khác thì họ sẽ đối tốt với mình, sống ích kỷ một chút cũng được miễn đừng để bản thân chịu thiệt thòi và tổn thương. Giờ tôi đã biết mình nên làm gì rồi, đứng lên rồi tôi rời đi…
Lái xe về đến cổng nhà tôi nhấn còi rất lâu thì người làm mới ra mở cửa, nhìn thấy tôi thái độ có hơi khác.
– Cô Trang Đài hả ?
– Tôi thì sao, mở cửa ra tôi đi
– Chuyện này…
Tôi thấy vẻ ắp úng của người làm thì đoán được chắc bà ta đã căn dặn gì rồi.
– Sao thế ?
– Bà chủ dặn nếu là cô thì không được mở
Bà ta đúng là tráo trở, lúc nảy ở công ty còn tỏ ra mình tốt lắm, nào là nhà thì tôi cứ ở mà giờ lại cấm
– Nhà này của ba tôi, còn tôi là cô chủ của bà mà
– Tôi xin lỗi nhưng mà giờ giờ nhà lớn nhỏ gì cũng phải hỏi bà ấy, tôi chỉ là làm công thôi, nếu không nghe theo tôi sẽ bị đuổi
Vậy là bà ta không cho tôi vào nhà nữa, nhưng tôi vẫn còn số thứ cần lấy nên nhất định phải vào nhà.
– Cô nói với bà ta tôi cần lấy đồ
– Vậy cô chờ tôi vào hỏi bà chủ
Một lát sau thì bà ta đi ra cùng với người giúp việc.
– Muốn lấy đồ thì để người làm lấy đem xuống cho
– Bà không cho tôi vào vì sợ chuyện xấu của mình bị lộ à
– Cô nói cái gì vậy ? Nhà này giờ của tôi, tất cả trong nhà kể cả thứ nhỏ nhất cũng của tôi thì tôi muốn làm gì cho ai không không cho ai vào cũng được
– Đổi vai rồi à ? Mới nãy còn là người dì ghẻ hiền thương con chồng mà chưa gì lột mặt nạ sớm vậy, không diễn tiếp đi.
– Không hơi đâu phí thời gian với cái loại không đâu, cút khỏi đây đi
– Nếu hôm nay bà không để tôi vào lấy đồ thì tôi sẽ nói với mọi người chính bà chiếm tài sản của nhà tôi rồi đuổi tôi đi ngay cả đồ cũng không cho lấy để xem người ta nghĩ bà thế nào.
– Cô…
Có thể vì sợ nên bà ta nói với người làm.
– Cho nó vào đi, nhớ theo sát coi có lấy trộm gì quý giá khác không trừ quần áo
– Dạ bà chủ
Sau đó thì người làm mở cửa cổng cho tôi vào, chưa bao giờ mà tôi phải chịu nhục như thế này, những gì ngày hôm nay tôi phải chịu tôi sẽ trả lại cho bà ta. Lên phòng mình tôi chỉ lấy vài thứ cần thiết, lúc này tôi nói với người làm đang theo giám sát.
– Cô làm gì làm đi, tôi lấy xếp đồ xong sẽ xuống
– Vậy cô làm nhanh nha
Nói rồi người làm rời đi, tôi bỏ đồ vào túi rồi đi ra khỏi phòng, khi lấy Hoàng Thiên ra ngoài sống nhưng căn phòng này của tôi ba vẫn để nguyên mọi thứ, nhớ đến ba tôi lại khóc. Sau khi đã xong tôi đóng cửa phòng lại, nhớ đến thứ quan trọng khác tôi đã vào phòng của ba. Đây là phòng ba mẹ tôi, dù lấy bà ta nhưng ba không để bà ta ngủ ở đây. Nhìn đến tấm ảnh của ba mẹ đặt trên kệ tôi liền cầm lấy rồi ôm vào lòng mà khóc.
– Ba ơi con thật có lỗi, con hối hận quá, giờ con phải làm sao đây ?
” keng “
Có gì trên kệ rơi xuống sàn, tôi khom người xuống nhận thì ra chỉ chai nhỏ mắt, vô tình nhìn dưới kẹt tủ có gì đó nhỏ màu trắng giống như viên thuốc nên tôi nhặt lên. Tôi nhớ thuốc này ba uống hằng ngày để hỗ trợ sức khỏe. Lọ thuốc vẫn còn trên kệ, tôi cầm lên định bỏ thuốc vô thì nhận ra có gì đó khác, tuy bề ngoài có hình dạng giống nhau đều là màu trắng nhưng chữ trên thuốc lại khác, thuốc trong lọ là chữ P còn thuốc tôi nhặt được lại là chữ q. Mà ba tôi chỉ dùng mỗi thuốc trong lọ vậy viên thuốc này là gì.
– Cô làm gì trong phòng này vậy ?
Nghe tiếng bà ta tôi vội nắm chặt viên thuốc trong tay lại.
– Tôi chỉ muốn lấy ảnh ba mẹ tôi thôi
– Vậy à ?
Bà ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi thấy tấm hình tôi đang ôm thì nói :
– Lấy rồi thì rời khỏi đây đi, tôi sợ không khéo lại mất thêm vài món giá trị
– Bà quên nhà này của tôi à ? Tôi sống lâu hơn bà đó, có số món tôi còn không thèm nhìn đến
– Đó là trước kia, giờ cô nghèo kiết xác ai mà biết được.
– Trước khi đi tôi muốn gửi cho bà một câu. Những thứ không phải của mình dù dùng thủ đoạn thì cũng của thiên trả địa
Nói rồi tôi lướt qua bà ta ra đến bên ngoài thì trời đã tối, đi đến chỗ xe thì tôi mới mở lòng bàn tay mình ra, nhìn viên thuốc tôi đoán nó ẩn chứa điều gì đó, với trực giác của mình tôi đã bỏ thuốc vào túi xách. Chuẩn bị mở cửa xe thì giọng bà ta vang.
– Xe này cô không được lấy đi
– Bà có quyền gì ? Xe này của tôi
– Nhưng nó đứng tên ba cô và thuộc quyền sở hữu của tôi
Lúc ba mua xe này cho tôi thì tôi đang bên Mỹ vì thế mà ba đã đứng tên, giữa ba và tôi ai đứng cũng vậy nên tôi không có để ý không nghĩ đến bây giờ là lý do để bà ta chiếm đoạt
– Nếu muốn lấy xe đi cũng được, chỉ cần cầu xin tôi thôi
” rầm “
Đóng cửa xe lại tôi nhìn bà ta, dù hiện tại tôi có khốn đốn đến đâu cũng không hạ mình cầu xin loại người giả nhân giả nghĩa như bà ta.
– Tôi sẽ ghi lời này và trả lại bà sớm thôi
Bà ta cười lớn.
– Một đứa ngu như mày thì làm được gì chứ
– Trong đời tôi mắc phải hai sai lầm, tôi sẽ không cho phép bản thân mắc phải lần thứ ba đâu
– Vậy sao ? Muốn nói gì thì ra kia mà nói, chứ đừng ở trong nhà tôi mà sủa
Tôi kéo vali đi thẳng ra ngoài, cửa cổng có người làm chờ mở sẵn, không biết do thương hại tôi hay sao mà lại nói :
– Tôi thương cô quá nhưng tôi phận người ở không thể giúp gì được hết
– Cảm ơn cô
Tôi đi ra tới bên ngoài thì đứng nhìn vào căn nhà mà tôi lớn lên, nó có bao nhiêu kỷ niệm của tôi và ba. Nắm chặt tay tôi tự hứa với lòng sẻ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.
Trời tự dưng lại đổ mưa, tôi nép vào bên trong nhưng vẫn bị ướt.
” Bíp…bíp…bíp “
Từ xe có ánh đèn xe rọi tới, từ từ chiếc xe cũng chạy đến trước cổng, tôi nhìn vào cửa kính kịp thấy Hoàng Thiên và Tiên khi họ vào nhà. Bây giờ tôi rất ghét anh ta, nếu trước đây phản bội thì tôi không đến mức vậy, vì ngay từ đầu do tôi cố chấp dù biết rõ anh ta không yêu mình. Nhưng giờ lại khác, anh ta thông đồng với mẹ con bà ta để lấy công ty của ba tôi. Nắm chặt bàn tay tôi tự nhủ rồi tôi sẽ trả lại gấp đôi những gì mình đã trải qua.
Trong đêm tối tôi không biết mình đi đâu nữa, mưa càng nặng hạt, người tôi đã ướt và lạnh. Trong lúc này tôi lại nghĩ đến một người..
” ting…ting…ting “
Màn hình điện thoại hiện lên số của Hoàng Long, phải do dự một hồi lâu tôi mới bắt máy.
– Em đang ở đâu ? Xảy ra chuyện sao không cho anh biết
Tôi nghe được Hoàng Long đang rất lo lắng, tôi nói với giọng run run vì lạnh.
– Chị đang ở ngoài đường
– Gửi vị trí qua rồi đứng yên ở đấy