Chồng Sói

Chương 55




Thủy Thời nghe thế vội kéo sụp chiếc mũ rộng vành giúp Phù Ly, đoạn quay sang khoát tay với anh chàng Tướng quân nọ.

"Không tòng không tòng, chúng tôi không tòng quân đâu."

Ngại quá, tòng quân để hễ trăng tròn là hóa sói khổng lồ ấy hả. Sợ sau đó sẽ bị xẻ làm tám miếng mất.

Tướng quân được Phù Ly xách ra kịp thời nên không bị thương mà chỉ hơi khiếp đảm. Đến giờ, khi mãi mới xốc được tinh thần, y lại bị người ta cự tuyệt trực tiếp, thành ra suýt choáng thêm lần thứ hai.

Phó tướng râu quai nón thấy không còn nguy hiểm thì chắp tay, "Tại hạ Thẩm Bình – Dược kỵ hiệu úy quân Định Bình, còn vị đây là Hậu tướng quân Tưởng Chiêu. Tướng quân là thư sinh yếu ớt, lần này phải cảm ơn hai vị ra tay cứu hộ."

Dứt lời gã lại toan thi lễ, Thủy Thời vội can ngăn, "Không cần không cần, đúng lúc thấy nên giúp đỡ thôi. Có lẽ các anh nên đưa Tướng quân đến gặp thầy thuốc đấy." Thủy Thời thấy Tướng quân trông còn yếu hơn mình nên không giận nổi nữa.

Vệ binh đồng loạt hưởng ứng rồi đỡ Tưởng Chiêu định rời đi. Mỗi tội Tưởng Chiêu rất cố chấp, y cố rướn cánh tay gầy gò về phía Phù Ly, "Ối, anh hùng! Báo đáp nước nhà, bình định giang sơn!"

Phó tướng râu quai nón lắc đầu, vội dặn dò binh lính, "Mau lại dẫn Tướng quân đến chỗ Tôn tiên sinh kiểm tra đi!" Mà ý tứ không thể hiện ra ngoài của gã là tiện thể xem xem đầu óc cậu ta có hỏng mất chỗ nào không.

Thủy Thời nghe nhắc tới Tôn tiên sinh thì hơi nghĩ ngợi nhưng không để lộ. Lúc này Thẩm Bình quay đầu, nhìn đống hổ lốn dưới đất và con ngựa nằm gục xuống run lẩy bẩy, sau đó đưa ngân lượng trong ngực áo cho Thủy Thời.

"Xin nhờ các hạ chuyển giúp tôi cho các vị chủ quầy hàng, xem như bồi thường cho sự cố ban nãy."

Thủy Thời từng sinh sống dưới núi một thời gian. Vậy nên sau khi áng chừng chiếc túi thù lao – mà rõ là khá nặng, cậu vội bảo, "Không cần tiền bạc gì đâu ạ!" Đoạn quay đầu nhìn các chủ quầy hàng đã sớm dìu bác gái lùi ra xa.

Các chủ quầy hàng biết là quân đội thì nào dám đòi tiền. Tình hình tiền tuyến cam go, dân chúng phải nhờ cả vào họ bảo vệ đất nước. Bên cạnh đấy, ngựa lồng lên là chuyện bất ngờ, ngay cả Tướng quân cũng bị thương. Tóm lại là họ không muốn nhận tiền, bèn khoát tay lắc đầu nguầy nguậy với Thủy Thời.

Thủy Thời nhún vai với Thẩm Bình. Nhưng Thẩm Bình cũng khó xử, Đại tướng quân có lệnh tuyển quân không được quấy rầy bách tính, bây giờ phá hỏng sạp hàng của người ta mà sao không bồi thường cho được.

Thủy Thời thấy Phó tướng vò đầu thì mở túi tiền, lấy chừng mấy lạng bạc, "Thế này là đủ rồi, còn lại Tướng quân cầm về đi ạ."

Vậy cũng hay, miễn thu tiền là được, Thẩm Bình thầm nhủ rồi bày tỏ lòng cảm ơn với Thủy Thời. Gã lại nghĩ cậu ca nhi này gan đấy, nói chuyện với quan binh, Tướng quân mà vẫn có khí phách như thường, cũng là một người xuất chúng.



Dĩ nhiên gã không biết nội tâm Thủy Thời, cậu cũng không hẳn là gan, chẳng qua vì không có khái niệm về tôn ti nên chỉ dừng ở mức tôn trọng các binh sĩ canh phòng đất nước.

Khi sự việc được thu xếp xong xuôi, Thẩm Bình tiến lên dắt ngựa. Bất luận thế nào cũng phải dắt nó về. Một là do con Đại Hoàng này là tuấn mã có tiếng trong doanh, bỏ mặc nó ở đây thì không phải đạo; hai là còn cần điều tra nguyên nhân ngựa bị hoảng, rốt cuộc là vô tình hay do con người gây ra, nhất định phải tra cứu đến cùng.

Chẳng qua nghĩ thì lúc nào chẳng dễ. Lúc bắt tay vào làm, gã mới nhận ra con ngựa to lớn nằm co quắp dưới đất không đứng nổi lên. Nó vốn đã sợ rồi thì chớ, sau đấy lại bị áp chế trước khí thế chó sói ác liệt tản ra trên người Phù Ly, không đái dầm đã là hành động dũng cảm cuối cùng để giữ danh dự của Đại Hoàng nó rồi đấy!

"Chya, chya! Đứng dậy!" Thẩm Bình bản chất thô lỗ, rất có cái thần của một tay lính dữ dằn, vậy mà cũng phải bó tay trước thằng nhóc nằm lì dưới đất.

Đầu kia, Phù Ly hết nhìn con hươu ế khách rồi lại nhìn những kẻ đứng chắn quầy hàng, gồm con ngựa nằm ườn và con người đang xẵng giọng. Nếu cứ để mặc thế này thì sẽ không ai đến mua hươu, thú cái cũng sẽ không có được "cục sắt" mà em ấy hằng nâng niu nữa.

Do đó, từ đằng xa, dưới bóng râm của chiếc mũ rộng vành, Phù Ly nhe răng, âm thanh cộng hưởng mang tính đe dọa vang lên trong lồng ngực hắn.

Âm thanh này thuộc sáu điệu điều khiển thú cổ xưa của tộc Thần sói. Sau khi trưởng thành, Phù Ly sẽ giác ngộ một vài điều một cách tự nhiên, tuy chưa thể làm chủ kỹ năng nhuần nhuyễn. Tần số của âm thanh quá thấp, tai người bình thường không đủ nhạy nên sẽ không nghe thấy, nhưng động vật sẽ nghe được.

Thẩm Bình thấy Đại Hoàng bướng bỉnh bỗng đứng hình, tai dựng thẳng lên, sau đó chợt thở phì phò và đứng phắt dậy. Miệng nó hết sùi bọt mép, tứ chi cũng thôi run, nó bất an giậm chân rồi chạy như bay về doanh trại tuyển binh ngoài thành.

Phó tướng râu quai nón trợn tròn hai mắt, nhưng cũng không nhiều lời mà đuổi theo con ngựa. Trước khi đi gã không quên dặn Thủy Thời, "Có rắc rối gì cứ dến đại doanh ngoài thành, báo tên Thẩm Bình tôi là được! Các cậu đáng để tôi kết giao." Dứt lời tháo cái gì đấy bên hông, ném cho hai người.

Phù Ly dễ dàng đỡ được, đầu không hề ngẩng lên. Giơ lên trước mặt xem xét thì hóa ra là một tấm thẻ sắt dài chừng một ngón tay, bên trên khắc hai chữ "Dược kỵ".

Và, Thủy Thời chỉ thấy chồng mình không thèm cho mình xem mà đã ném thẳng thứ kia vào gùi sau khi nhận lấy.

"..." Quái thật! Nhìn cũng không cho nhìn.

Đợi sự tình lắng xuống, nhóm chủ quầy hàng mới lân la lại gần. Họ tránh Phù Ly, chỉ dám trò chuyện với Thủy Thời một cách khách sáo. Thủy Thời không để bụng, chia bạc xong là ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh Phù Ly, tiếp tục bán hươu.

Cũng chính sự hỗn loạn vừa rồi đã dẫn một nhóm khách đến xem, trong đó có quản gia nhà giàu nọ. Ông này muốn mua thịt hươu cho người chủ, bảo rằng viên ngoại cưới quá nhiều vợ bé, năm ngoái còn rước một cậu vợ nam dưới quê lên. Nhưng mẹ cậu ta hay táy máy, chọc tức bà cả. Bà cả liền rước ngay một kỹ nữ mơn mởn và ngoan ngoãn về cho viên ngoại, thế là lại được chồng chiều.

Vấn đề ở chỗ chính vụ đấy đã khoét rỗng lão viên ngoại, lão bèn sai quản gia đi mua thịt hươu ăn cho lại sức.

Thủy Thời chẳng muốn nghe ngóng chuyện nhà người ta, thương lượng được giá cả là bán hươu, chẳng qua lại bảo Phù Ly gỡ sừng hươu xuống trước. Hươu Đông Sơn rất lạ, đặc biệt là sừng. Chúng có dáng như san hô đỏ dưới biển, chất sừng mịn và dày, bền nhưng không cứng, phần gốc hơi rỉ máu.

Cậu không biết phân biệt thuốc thang, nhưng cho rằng dù không thể dùng chế thuốc thì để trưng bày cũng đẹp. Vừa khéo đã đến huyện, cậu muốn đi thăm Tôn tiên sinh và tặng sừng cho hắn.

Tôn tiên sinh là người tử tế. Hắn biết rõ thể chất của Phù Ly, không sợ tai họa, là người có học và tổ tiên của hắn còn xuất thân là ngự y. Chuyện thời cuộc chắc hẳn Tôn tiên sinh sẽ biết nhiều hơn người khác. Thủy Thời muốn nghe ngóng xem hỗn loạn dạo gần đây có liên quan đến hẻm "xác chết bằng mây" ở Đông Sơn không. Nếu không, cậu và Phù Ly sẽ lại bình thản về núi.

Chiến tranh và sự thay đổi triều đại, theo Thủy Thời, đều là giai đoạn phát triển tất yếu trong lịch sử. Chúng không phải thứ mà những người "nhà quê" như cậu và Phù Ly có thể kiểm soát, tốt nhất không nên nhúng tay bừa bãi.

Nhà Tôn Lục Khiêm dễ tìm. Hắn khá có tiếng trên huyện, hay xem bệnh miễn phí cho người nghèo, rất được lòng dân. Thủy Thời hỏi thăm mấy người đi đường, chốc lát đã được chỉ rõ phương hướng.

Đến nơi, Thủy Thời tiến tới gõ cổng, nhưng Phù Ly hơi giật đôi tai và nhíu mày khe khẽ.



Một đứa nhỏ vừa chạy lại từ trong sân vừa cất giọng lanh lảnh, "Ai đó! Tiên sinh đang bận lắm." Dứt lời nó mở cổng sân.

Đứa nhỏ nhìn thấy một chàng lang quân trẻ tuổi. Anh thân thiện nói mình đến thăm bạn, còn đưa cho nó mấy quả táo rừng.

Từng có rất nhiều người đến tìm tiên sinh, có người báo là đến thăm bạn, có người bệnh đến trả nợ, còn lại chủ yếu là đến xem bệnh. Tuy nhiên chưa ai cho nó táo cả. Đứa nhỏ vui vẻ, hai bím tóc lắc lư, rồi nó đứng gọn sang nhường đường cho khách.

Chỉ là khi gặm được nửa quả táo, nó lại thấy sau lưng anh lang quân có một gã hung thần! Gã lại còn cao! Lực lưỡng! Và có khí thế khó tả. Đứa nhỏ hoảng sợ, vô thức nhìn lên mặt Phù Ly. Người nó thấp nên mới liếc đã thấy ngay cặp mắt vàng óng dưới vành mũ rộng.

Đứa nhỏ sững người.

Thủy Thời bước mấy bước, quay đầu, lại vẫn thấy anh chàng to con nhà mình đứng nguyên tại chỗ, mặt đối mặt với đứa nhỏ đang chảy nước mũi ròng ròng.

Thủy Thời bối rối, trẻ con thì có gì lạ đâu, đừng có dọa người ta chứ. Nghĩ đoạn cậu giơ tay toan gọi Phù Ly. Chẳng ngờ Phù Ly với cái mũ rộng vành chợt híp mắt, nhe răng, đứa nhỏ thấy vậy thì ré lên một tiếng kinh hoàng rồi chạy như bay vào phòng Tôn tiên sinh, vừa chạy vừa gào khóc.

"Aaa! Cứu với! Ăn... ăn thịt trẻ con!"

Thủy Thời cạn lời, đến trước mặt Phù Ly thì thấy hắn vẫn đang cười khùng khục.

"..."

"Đùa vui thế hở?"

Phù Ly hơi nhấc vành mũ, tươi cười trong ánh mắt chưa tan. Hắn dịu dàng nhìn Thủy Thời và gật đầu khe khẽ trước câu hỏi của cậu.

Thủy Thời tặc lưỡi, vỗ lên ngực Phù Ly một cái, "Đừng dọa người ta chứ, đây là nhà của Tôn tiên sinh chữa bệnh cho anh đấy, mình phải lịch sự mới được."

Hai người gặp lại đứa nhỏ ban nãy trên đường vào nhà. Một tay vệ binh ôm nó, xoa đầu nó bằng bàn tay to lớn cho đến khi tóc nó tĩnh điện. Vệ binh nhấc tay, tóc con trên đầu đứa nhỏ dính vèo lên tay cậu ta, rõ là nghịch rất vui vẻ.

"Kẻ nào ăn thịt trẻ con, đừng sợ, anh đuổi nó cho." Vệ binh không được bao nhiêu tuổi vừa trêu đùa vừa an ủi đứa nhỏ.

Đứa nhỏ cũng nguôi ngoai rồi, nào ngờ quay đầu lại thấy gã to-con đang tiến về phía nó, thế là nó òa khóc tiếp.

Khi gặp lại Thủy Thời và Phù Ly, phản ứng đầu tiên của vệ binh không phải mừng rỡ mà là kéo đứa nhỏ ra sau lưng với thái độ đề phòng. Làm gì có chuyện trùng hợp nhiều thế. Nếu có thì chỉ có thể là âm mưu và cạm bẫy mà thôi.

Thủy Thời chưa biết giải thích ra sao thì đã nghe một giọng nói hừng hực sức sống từ trong nhà dội lại, "Nhóc mèo lại làm cái gì đấy hả?! Bớt nghịch đi, bác đang bận lắm."

Thủy Thời vội hô với theo, "Là tôi – Thủy ca nhi đây Tôn tiên sinh. Hôm nay lên huyện bán con mồi nên đến thăm tiên sinh ạ."

Vệ binh vẫn thận trọng quan sát Phù Ly, không rút đao. Cậu ta rút ra kết luận mình không đỡ được ba đòn của đối phương, tốt nhất họ nên là người quen hoặc bạn bè của Tôn tiên sinh thật.

Mà Tôn tiên sinh đằng trong nhất thời cứng họng, Tướng quân thì lại kêu "ái" một tiếng, có vẻ mới bị thầy thuốc lỡ tay làm đau.



Kể từ khi buông bỏ khúc mắc và phá vỡ lời thề vì Phù Ly, Tôn Lục Khiêm đã sống tự do hẳn. Hắn một thân một mình giữa đất trời thì sợ cái quái gì! Hiện giờ giang sơn loạn lạc, chẳng ai rảnh rỗi đi truy cứu chuyện nhà hắn, trong tình huống này, cứu thêm nhiều người cũng là cách làm rạng danh tiên tổ.

Mỗi tội nhờ nổi danh có y thuật tài ba mà rất nhiều Tướng quân đều muốn chiêu mộ hắn vào quân doanh. Trên thực tế, kĩ thuật "khâu miệng vết thương" của hắn đã cho thấy hiệu quả diệu kỳ.

Hôm nay, vừa khéo đồng môn ngày xưa cũng tìm đến hắn nhờ trị giúp vết thương. Đồng môn này cũng lạ, rõ là một văn nhân, tay không thể nâng, vai không thể gánh, vóc dáng còn chẳng vạm vỡ bằng hắn, thế mà lại đi làm Tướng quân. Tuy công nhận y tài ba thật nhưng sao không lên triều mà thi thố, cứ phải dấn thân vào quân doanh làm gì?

Chưa hỏi han được gì, hắn đã nghe tiếng đứa nhỏ khóc lóc om sòm ngoài sân. Ban đầu hắn tưởng nó ăn vạ thôi, nào ngờ ngay sau đó tiếng Thủy ca nhi lại lọt vào tai hắn.

Lại nói từ khi về thành, tiểu sư đệ Thừa An của hắn làm việc gì cũng vô cùng tỉ mẩn. Một hôm hắn muốn bảo Thừa An đem ít thảo dược dưỡng thân cho Thủy Thời, ai ngờ tiểu sư đệ trưng ra bộ mặt lúng túng.

Cuối cùng sư đệ trẻ tuổi như bị lung lạc, không nhịn được mà tâm sự với hắn đôi chút. Hai sư huynh đệ bọn họ thân nhau chẳng kém người nhà, nhưng Thừa An cũng chỉ kể sơ rằng Thủy ca nhi đã lên núi sống.

Hắn biết rõ gân cốt của "người kia" kỳ lạ, bèn hỏi ân nhân Thủy ca nhi thì sao. Sắc mặt tiểu sư đệ hơi thay đổi, mãi mới bảo cũng lên núi rồi.

Từ đó, Tôn Lục Khiêm hiểu rằng không nên hỏi thêm nữa.

Ấy vậy mà bây giờ ngoài cửa lại vang lên tiếng Thủy ca nhi. Hắn thầm giật mình, tay run một cái, châm lệch huyệt. Tôn Lục Khiêm vội vàng xốc tinh thần, sửa lại vị trí châm rồi bình tĩnh nói vọng ra.

"Thủy ca nhi đấy hả, lâu lắm không gặp rồi đấy! Cậu chờ tôi châm cứu xong đã nhé. Nhóc mèo, còn không mau mời khách quý vào chái nhà đi!"

Lúc này Hậu tướng quân với cái mắt cá chân đầy kim châm lại lên tiếng, "Ối, sư huynh, khéo vậy! Hóa ra bên ngoài là ân nhân à? Chái phòng gì nữa, vệ binh, mời khách vào, phải cảm ơn trực tiếp chứ."

Thế là cửa chính kẽo kẹt mở ra, Tôn Lục Khiêm thấy dưới ánh nắng rực rỡ là hai người một cao một thấp. Người cao đã khỏe mạnh từ lâu, vóc dáng cường tráng như thường, đang đứng canh giữ bên cạnh Thủy ca nhi. Đã không còn là người bệnh hôn mê trên giường sưởi ngày ấy, cậu ta giờ như thanh đao rời vỏ, để rồi khi đón ánh mặt trời, cậu ta tản ra khí thế mênh mang và hùng vĩ khiến người ngoài kính nể - dẫu rằng khuôn mặt đã bị che khuất dưới vành mũ rộng.

Người trong phòng kinh hãi hít sâu. Còn Hậu tướng quân Tưởng Chiêu, y cảm giác sâu sắc được rằng đối phương chính là mầm mống phi phàm cho một dũng tướng.

Đúng lúc này, đứa nhỏ trong tay vệ binh nhào vào lòng Tôn Lục Khiêm rồi bật khóc đầy ấm ức.

"Hu hu hu, tiên sinh cứu con! *nấc* Nhóc mèo sắp bị to-con ăn thịt rồi!"