Tôn Đầu Lớn nghĩ rất đơn giản. Ở chung lâu ngày gã biết thừa cái tính cái nết của Thủy ca nhi, nó bị nhà gã bắt nạt suốt, bảo đi đông không dám đi tây. Chỉ cần gã ra tay là không có gì gã không thể lấy về, một thằng ca nhi không nơi nương tựa mà thôi, thích làm gì chả được.
Mọi khi gã toàn bị người ta xem thường, nay Như ca nhi nhà mình làm thiếp cho nhà giàu sang, tuy người ngoài họ đặt điều bới móc nhưng lợi ích gã có là thật. Gã cần cho Như ca nhi được toại nguyện trước, cũng tiện để sau này bảo nó giao quyền quản lí chuyện trong nhà cho gã.
Chẳng mất bao lâu gã đã tưởng tượng xong hoàn cảnh nở mày nở mặt đầy tính đạo đức giả của mình trong tương lai.
Tôn Đầu Lớn lặng lẽ leo đến trước cổng nhà Thủy Thời, cẩn thận không gây ồn đến nhà ông Trịnh dưới sườn núi. Vừa vào cửa gã đã quan sát khắp một lượt những món đồ đáng tiền, suy nghĩ xem cái nào có thể lấy đi hôm nay, cái nào ngày mai đánh xe lên chở được.
Cho đến khi thấy một con ngựa đen nhỏ nằm thảnh thơi trong một góc bãi quây gia súc, đôi mắt đục ngầu của gã sáng bừng lên.
Gã biết giá trị của cải nhà Thủy ca nhi, có cộng toàn bộ chúng lại cũng không bì được với con tuấn mã trước mắt. Nhìn thể hình, bộ lông bóng nhẫy, lại thêm cả vóc dáng chưa nảy nở hết, vẫn là ngựa con của nó là có thể đoán lúc trưởng thành nó còn đáng gườm đến độ nào. Nếu mang vào thành thì có mà kiếm bộn.
Chẳng qua ngựa ở đâu đây? Gã suy tính một hồi lại sợ đây là ngựa nhà người khác gửi nhờ, như vậy có bắt chẹt Thủy ca nhi cũng khó cầm đi được đồ của người khác.
Thế là lòng tham làm lu mờ tâm trí, gã không vào nhà, toan dắt ngựa chạy thẳng. Nhà gã sắp chuyển lên trấn, ai bảo gì gã cứ chối đến cùng là được. Đường nào thì gã cũng quen với việc đấy rồi – mặt dày, lưu manh, trưởng thôn cũng phải chịu.
Nghĩ đoạn gã nhanh chóng chạy vào bãi quây và lùng sục cái máng để tìm dây cương ngựa. Mỗi tội lần mò cả buổi gã mới nhận ra con ngựa con không bị buộc, mà cứ để mặc cho nó nhởn nhơ nằm chuồng. Gã thầm chửi mẹ kiếp, thế chẳng phải không có gì để dắt ngựa à? Nhưng nhìn con ngựa tốt trước mắt, gã cắn răng, cởi đai quần ra thay dây dắt.
Không ngờ, ngay đúng lúc này có sự cố xảy ra. Chú ngựa đen vốn nằm ngoan ngoãn đột ngột ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm gã. Ngựa con có vóc dáng trông cực kỳ linh hoạt, hiện tại đã cao cỡ một người, tứ chi nhanh khỏe.
Thằng nhóc mới quẫy đầu đại một cái mà đã dễ dàng tránh thoát sợi dây tròng qua đầu nó, sau đấy nó chồm lên, tung vó sau một cách cực kỳ dứt khoát vào giữa ngựa Tôn Đầu Lớn. Gã lập tức tắc cả hơi, kêu đau thôi cũng không thốt nổi thành lời.
Tuy nhiên Bé Ngựa Đen không chịu bỏ qua, nó vẫn tiếp tục tung những cú sút ác liệt của mình vào người gã đàn ông cho đến khi gã bay ra khỏi sân nhà. Bé Sói Trắng cũng âm thầm hạ thủ bằng cách vừa cào vừa cắn cho gã Tôn chảy máu đầm đìa. Tôn Đầu Lớn đau không rên nổi, gã lăn lông lốc xuống tận dưới chân sườn núi, mất thêm cả buổi hồi sức rồi mới gắng gượng bò dậy được.
Gã hoảng sợ, bản tính của gã là bắt nạt kẻ yếu, nay bị đám thú vật hành hạ một hồi là gã không dám ho he, chỉ biết bỏ dở kế hoạch rồi lảo đảo chạy về nhà. Chịu đựng cơn đau đớn do xương ức gãy, gã lê cái thân mình be bét máu me vào rừng. Đang đi, gã đột nhiên nghe thấy có tiếng gấu gầm phía trước, chân gã mềm ra, sao lại gặp phải gấu thế này! Thằng em rể họ Lâm của gã là thợ săn trứ danh vùng kế cận mà còn bị gấu cắn chết. Gã liền bỏ chạy thục mạng, không đoái hoài tới cơ thể đau đớn của mình, nhưng một cơn gió mạnh bất thình lình vút qua sau lưng, chớp mắt gã Tôn đã lăn ra bất tỉnh.
Giữa bầu trời đêm bị mây đen che khuất, có kẻ chỉ lộ đôi chân ra ngoài đang bị một thứ gì đó chầm chậm kéo vào sâu trong rừng cây, để lại vệt máu kéo dài trên mặt đất.
Tại nhà Thủy Thời.
Sau khi xua đuổi "con người", Bé Ngựa Đen lúc lắc cái đầu, chỉnh trang bím đuôi sam bị làm rối của mình rồi ung dung về ăn bột đậu. Sói Con rón rén lại gần phòng Thủy Thời, thử dòm vào xem sao thì vẫn bị Phù Ly bên trong mắng, thế là nó không dám tiến lên, đành phải theo chân Ngựa Con qua đêm ngoài bãi quây sạch sẽ.
Phù Ly đã sớm phát hiện có người vào sân, nhưng người trong lòng cứ bám dính nên hắn cũng không buồn để ý tới kẻ bên ngoài. Nào ngờ gã nọ còn yếu đến mức không đọ được hai đứa nhóc, đã vậy thì lại càng chẳng đáng được quan tâm. Nhìn chung ở đây đâu đâu cũng thấy "con người", họ sống đầy trong mỗi một căn nhà đất, hắn đã học được cách thích nghi, nay đã quen dần trước sự hiện diện của họ.
Sáng sớm ngày tiếp theo thức dậy, Thủy Thời được lên dây cót tinh thần, cậu sảng khoái nhảy xuống đất đi sắc thuốc cho Phù Ly và chất thêm cỏ cho Ngựa Con. Sau đấy cậu dọn một khoảng trống ở phòng bên, dựng hàng rào, trải thảm da, rắc trấu để nuôi mấy con "ngỗng xám" vừa mới nở chưa được mấy ngày.
Cậu mê man hết một đêm. Trong đêm ấy, những hình ảnh khi còn sống và sau khi chết đi không ngừng được tái hiện trong tâm trí cậu. Cậu đã suy nghĩ thông suốt, cũng đã thật sự đón nhận và dần dần hòa nhập vào thế giới mới. Mạng cậu và mạng của Thủy ca nhi giao hòa, hóa thành một giọt nước, để rồi lặng lẽ nhỏ xuống biển cả thời đại.
Mấy ngày bình an như vậy cứ thế trôi qua, giao thừa đã cận kề ngay trước mắt. Phù Ly uống hết toa thuốc, vết thương đã kết vảy, nhưng hắn không đi, Thủy Thời cũng không đề cập đến vấn đề này, hai người chỉ yên lặng chung sống. Thủy Thời dần quen với việc có một người kiệm lời ở bên, mà "dã thú" cũng dần học được cách gánh nước và dùng rìu chẻ củi.
Ban ngày thi thoảng Phù Ly sẽ đi mất dạng, chẳng qua buổi tối hắn sẽ lại mang theo con mồi tươi sống trở về. Cơ thể vẫn tràn ngập mùi nắng vàng sạch sẽ, hắn nằm xuống bên cạnh thú cái, bảo vệ cho Thủy Thời yên giấc ngủ say.
Phù Ly ngẩng đầu, xuyên qua khe hở giữa cánh cửa sổ bằng gỗ, hắn liếc nhìn mặt trăng tròn, thầm nghiến răng kiềm chế dòng máu cuộn trào trong cơ thể đang thôi thúc hắn bổ nhào xuống người say ngủ, đè cậu dưới thân mình, ngấu nghiến cậu, giải phóng dục vọng rừng rực của mình.
Năm mới sắp sang, kể cả không dư dả gì thì nhà nào nhà nấy đều nô nức chuẩn bị đồ ăn Tết, hoặc là hấp bánh bao chay, hoặc là nướng bánh ngàn lớp. Sau khi được mọi người tặng quà, Thủy Thời cũng bắt tay vào công việc sửa soạn.
Cậu mượn cối đá nhà ông Trịnh xát nốt số gạo mua trên trấn lần trước, ngâm nước một ngày rồi hấp gạo bằng nước ngải cứu đến khi chín nhừ, tạo thành bánh dày ngải cứu. Dân vùng này không ăn vậy bao giờ, sau khi Thủy Thời đem đến tặng mọi người thì các nhà đều coi như món tủ mà nấu.
Thông thường đừng nói làm bánh, ngay cả gạo ăn qua bữa người dân cũng dùng rất dè sẻn. Chuyện dân tị nạn dồn về phương bắc đã lan truyền tới ngôi làng hẻo lánh này, họ chỉ có thể trông coi cẩn thận lương thực của mình, chắt bóp đến vụ gieo trồng mùa xuân, hy vọng thời tiết tốt để nhà nhà đều có cái ăn cái mặc. Truyện Phương Tây
Hôm nay Thủy Thời đi biếu thím Bảy ít bánh dày, lúc về nhà đã là buổi tối. Cậu tìm khắp nơi, Phù Ly vẫn chưa về làm cậu chợt hốt hoảng. Cậu đã quen nằm bên cạnh con người có lồng ngực rực nóng và nhịp thở vững vàng ấy mỗi ngày, dường như mùi của hắn đã thấm xuyên vào xương tủy cậu, khiến cậu chỉ cần ngửi được đã thấy an lòng.
Cậu chưa từng yêu, với hai chân tàn tật, ngay cả những mộng tưởng về yêu đương của cậu cũng thiếu thốn. Cho nên bây giờ cậu không biết phải mở lời ra sao mới phải, Phù Ly không nói, cậu cũng không nói, chỉ biết kìm nén tình cảm của mình trước mỗi lần chìm vào giấc ngủ.
Trời đã khuya, Thủy Thời bắt đầu chuẩn bị giường ngủ. Cậu trải một tấm chăn rất rộng xuống vị trí bên cạnh mình, vì Phù Ly cao lớn nên không có đồ vừa kích cỡ hắn, cậu phải ráp hai tấm chăn và nệm vào, đêm qua vừa xong, đêm nay kịp dùng tới.
Nếu không, Phù Ly sẽ đắp chung chăn với Thủy Thời, hắn chỉ cần nằm xuống là đã bao trọn lấy cậu, sau đó sẽ không ngừng ngửi cậu từ trên xuống dưới, cổ họng phát ra tiếng "gầm gừ". Cuối cùng hắn đè Thủy Thời dưới nệm và hít mùi hương từ gáy cậu, có lần còn cắn rất mạnh, làm Thủy Thời đau đến mức phải tránh né Phù Ly tận mấy ngày thì hắn mới chịu bơn bớt.
Thủy Thời khều bấc đèn dầu, định bụng để đèn sáng cho Phù Ly dễ về. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa và tiếng hô hào bảo mở của các dì các thím.
Thủy Thời nghe giọng họ là lại thấy đau đầu. Từ khi qua lại với dân thôn, các thím cứ thích dắt mối cho Thủy Thời, họ khuyên cậu nên quyết định ngay vào dịp đầu năm, do nốt ruồi thai của cậu nhạt, chầy bửa mãi đến lúc tuổi lớn thì không kiếm được tấm chồng tử tế. Thủy Thời từ chối mòn miệng mà không ăn thua.
Lần này vẫn định lấp liếm cho qua chuyện, cậu nói vọng ra, "Cháu ngủ rồi bác Cao ạ, có việc gì bác để mai hẵng nói."
"Ôi dào, ca nhi như cháu thì ngại thì bác gái này chứ. Chuyện này quan trọng lắm, cháu bỏ lỡ là đừng hối hận!" Bác ta dùng giọng điệu nửa đùa nửa giận.
Thủy Thời rất khó xử, không biết bao giờ Phù Ly quay lại, cần mau chóng tiễn các "bà mối" về cho. Cậu xuống giường mở cửa, thấy bác Cao không đến một mình mà còn dẫn theo vài chị em thân thiết, họ mới có ứng cử viên sáng giá nên vội đến tìm Thủy ca nhi ngay tắp lự.
"Đây đây, chàng ta là một tú tài thi trượt, tuy nhà hơi khó khăn nhưng chí ít cũng là người có chữ, mai này làm tiên sinh dạy học là không lo chết đói rồi!" Một bác gái tiếp lời, "Mình phải quyết định nhanh cháu ạ, bác nghe bảo nhiều cô gái cũng chọn trúng chàng ta đấy."
Thủy Thời không thể nào mường tượng ra cảnh mình đi làm lang quân cho người ta. Xưa kia cậu chưa từng nghĩ bản thân lớn lên sẽ cưới một người phụ nữ thế nào, nhưng lại càng không nghĩ đến chuyện "được gả" cho nào thì tú tài nào thì đồ tể! Cậu phải dứt điểm chuyện này, để về sau các bác không ghép đôi thay cậu nữa.
Trong lúc các bà các thím mồm năm miệng mười, Thủy Thời đang định lên tiếng thì đột nhiên các bác đều nín bặt, ai nấy đều nhìn về phía cổng như gặp phải ma, thậm chí bác Cao còn đứng phắt dậy, "Thủy ca nhi! Sao nhà cháu lại có một... một người đàn ông!" Bác không thốt nên lời, có đàn ông thì cũng thôi, đây người đàn ông lại cực kỳ đáng sợ, sát khí đằng đằng, trông như sắp giết người.
Thủy Thời quay đầu, chỉ thấy Phù Ly xách một con hươu chết đứng ở cổng, hình như khóe miệng hắn vẫn dính máu. Có vẻ thân hình hắn còn to cao hơn cánh cổng - dẫu sao thì hắn cũng phải cúi đầu để bước vào. Ánh đèn dầu hắt lên khuôn mặt với những đường nét sâu và sắc lẻm của hắn, làm hắn toát ra một vẻ khiến mọi người ngạt thở.
Các bác gái đứng lặng, ai nấy đều kinh hoàng nhìn người đứng sau Thủy Thời, không ai dám trò chuyện, đến thở cũng phải thở rất khẽ khàng. Họ không dám nhìn mặt mũi Phù Ly, chỉ dám dời mắt qua nhìn Thủy Thời.
Thủy Thời cũng hơi hoảng, bình thường Phù Ly rất tránh gặp người lạ, anh ấy luôn trở về vào lúc không có ai, không biết sao hôm nay lại đột ngột tiến vào.
"Gã.. gã rốt cuộc là ai... Sao lại dám... dám xông vào nhà ca nhi buổi đêm! Tên kia cấm cử động! Tôi gọi người bây giờ!"
Các bác gái thấy chị Cao mở lời tiên phong thì đều hoàn hồn, nhao nhao hùa theo.
Và thế là, trước tình cảnh loạn cào cào, Thủy Thời cắn răng, cuối cùng lớn giọng can các bác.
"Đừng gọi người!"
"Anh... anh... anh ấy là chồng cháu đấy!"