Ban ngày qua đi, màn đêm lại buông xuống, bầu trời đêm nay đầy sao lắp lánh. Đường Cửu Nguyệt ngồi co chân trên ghế mây ngoài ban công. Ánh trăng chiếu rọi làm rõ nét đường lối trên gương mặt, sống mũi cao thẳng tắp, lông mi dài lại cong vút
Vi Ứng Vật đứng ở cửa ngắm nhìn ánh trăng lớn lẫn ánh trăng nhỏ, khóe môi bất giác nâng cao lên. Bất chợt người con gái kia quay đầu nhìn lại bắt gặp nụ cười chưa tắt trên mặt, cô nghiêng đầu nhíu mày
“Ông xã đứng đó có gì vui lắm sao?”
“Vui chứ, ngắm vợ rất vui”
Anh bước chân đến ngồi xuống bên cạnh, tay lôi kéo tay cô: “Bà xã, đang suy nghĩ chuyện gì sao?”
Đường Cửu Nguyệt mấp môi, muốn nói rồi lại thôi, lắc đầu không đáp. Nhìn cô như vậy, ấn đường anh nhíu chặt lại, bàn tay siết chặt: ”Có chuyện gì cứ nói với anh, chúng ta không phải người ngoài”
“Em nhớ nhà, nhớ ba mẹ. Rất lâu em chưa gặp lại bọn họ”
Anh xoa xoa vai cô, ân cần lên tiếng: “Đợi một thời gian nữa có được không, anh còn có chuyện chưa giải quyết xong”
Tôi không ngẩn đầu, che giấu ánh mắt đượm buồn khẽ đáp: “Ừm, cứ vậy đi”
“Đừng buồn, sẽ nhanh thôi. Anh sẽ cùng em về nhà, có chịu không?”
Một cánh tay gác lên vai tôi, kéo tôi sát vào trong lòng ngực của anh. Vi Ứng Vật rũ ánh mắt dịu dàng :”Cửu Nguyệt, còn có anh ở đây mà”
“Được, nhớ lời anh nói đó nha”
“Nhớ ~”
Anh bế bổng cô lên xoay người bước vào phòng, Đường Cửu Nguyệt giật mình hốt hoảng :”Anh làm gì vậy?”
“Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi”
Lúc anh chuẩn bị leo lên giường, bên tai lại vang lên giọng nói: “Có phải anh quên chuyện gì rồi hay không, ông xã ~”
“Hả?”
Anh nhớ lại, sắc mặt dần chuyển sang đen sì, hai mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương: “Bà xã, em nỡ đuổi anh ra sô pha sao?”
Đường Cửu Nguyệt nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên: “Anh đoán xem?”
Đêm hôm đó, lúc Vi Ứng Vật đã ngủ say giấc trên sô pha, bỗng dưng có một cái bóng đen nằm đè lên mình anh. Anh giật mình thức giấc, nhìn cô gái nhỏ đang yên lặng nhắm mắt, trong lòng có chút buồn cười
Cánh tay siết chặt cô vào trong lòng, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô. Sau đó cùng nhau đi vào giấc ngủ
…
“Bà xã, đêm qua ngủ có ngon không?”
Cô vừa ngồi vào bàn ăn, người đàn ông đối diện đã mỉm cười lên tiếng hỏi. Đường Cửu Nguyệt hơi chột dạ, gượng ra nụ cười :”Ngủ rất ngon. Ông xã, ngủ có ngon không?”
“Ngon chứ, có một cái gối ôm vừa mềm mại vừa thơm tho tất nhiên là ngon rồi”
“Ồ”
Tôi che miệng, cúi đầu nhìn thức ăn được người giúp việc mang ra đặt trước mặt, tôi thật lòng chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa. Bị phát hiện rồi, mất mặt quá đi, cũng đâu thể trách tôi, do tôi không được ôm nên ngủ không được thôi mà
“Bà xã, em không ăn còn ngẩn ngơ ra đó làm gì? Hay muốn anh đút cho em”
Câu nói cuối cùng, Vi Ứng Vật hơi cao giọng, khóe môi cười nhẹ nhàng. Sao nụ cười kia cô lại thấy chướng mắt quá đi, hừ. Tôi buồn bực liếc mắt cảnh cáo, cúi đầu vào việc ăn uống, sau đó tôi lại nghe thấy anh nói
“Hôm nay có em họ anh đến chơi. Anh lại bận việc, em chăm sóc con bé hộ anh nhé?”
“Cái gì? Chăm sóc em bé à, việc này em chưa từng làm đâu nha”
Vi Ứng Vật nhìn bộ dạng ngạc nhiên trợn mắt của cô không nhịn cười bật cười. Cô vợ này của anh nhiều biểu cảm thật nha, anh lắc đầu: “Con bé lớn rồi, em chơi cùng nó là được”
“Lỡ như nó giở trò trêu chọc em thì làm sao?”
Khóe môi của anh giật giật, trời ơi, vợ anh có thể nghĩ ra đến chuyện này sao?
“Mọi chuyện em đều có quyền xử lý”
“Được, vậy anh tính thù lao cho em đi”