Chồng Rắn: Đừng Đến Đây

CHƯƠNG 6: ANH KHÔNG MẶC QUẦN ÁO




Chuyện này hết một ngày cũng không thể nói tiếp, cuối cùng anh cũng buông tha cho tôi: ”Thôi bỏ đi, em không trả lời cũng không sao?”

“Này”

Tôi dùng tay nhỏ của mình chọt vào bắp tay rắn chắc của ai kia, miệng cất giọng dè đặt :”Anh không giận đấy chứ?”

“Không giận, không giận, không giận, theo ý em rồi chứ?”

Vi Ứng Vật tỏ ra ấm ức, đặt tôi xuống ghế, tay cũng trả lại món quà cho tôi. Còn bản thân xoay người bước vào phòng tắm

“Rầm”

Cánh cửa đóng lại, dường như người kia đang trút giận lên nó. Tôi xoa ngực, dùng ánh mắt cảm thông nhìn vào cánh cửa :”Thật xin lỗi, báo hại mày rồi”

Quà anh đưa được tôi nhanh chóng bốc ra, bên trong là hộp gấm mà xanh. Quả nhiên như dự đoán là một chiếc nhẫn kim cương xanh điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Đầu tôi đặc ra vô số chấm hỏi, tự nhiên tặng nhẫn cho tôi làm gì

Anh có biết tặng nhẫn cho phụ nữ có ý nghĩa như thế nào không? Tôi với anh cũng chưa đạt mức phải tặng nhẫn mà. Còn nữa, nếu tặng sao anh không tự đeo vào cho tôi chứ, hừ đúng là thẳng nam

“Kim cương to như vậy em còn không vui sao?”

Giọng nói ấm áp vang lên sau lưng khiến tôi giật bẳn mình, thở dốc nhíu mày nhìn người đàn ông kia. Gương mặt tôi bỗng chốc trở nên đỏ bừng :”Anh… anh sao không mặc quần áo a a a”

Tôi che mắt lại xoay sang chỗ khác, hư mắt hư mắt bà đây rồi. Tên đàn ông chết tiệt, đôi mắt trong sáng 18 năm nay của bà bị anh phá hủy rồi, Vi Ứng Vật anh thật đáng ghét

Vi Ứng Vật bật cười ha hả, anh vậy mà lại ngồi xuống bên cạnh cô, tay ôm lấy vai cô: “Bà xã à, chúng ta là vợ chồng, nhìn một chút có làm sao đâu. Dù sao người chịu thiệt thòi cũng là anh mà”

Giọng nói của anh vang lên như lời mời gọi, thao túng tâm lý của cô, bàn tay to lớn của anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh đem để sang đùi của mình: ”Cửu Nguyệt, em mở mắt ra nhìn đi. Cơ bắp anh cũng không tệ, cơ bụng cũng có 8 múi này”

8 múi sao? Chậc, tôi nuối nước miếng. Mắt hi hí mở ra, giọng nói miễn cưỡng: “Là anh nói đó nha”

Đúng thật là 8 múi này, từng cục từng cục cưng cứng sờ vào thật đã tay a. Hai mắt cô sáng lên như đèn pha, khiến anh không nhịn được mà bật cười. Bàn tay nhỏ bé cứ sờ sờ, chạm chạm vào, bên tai cô ngay sau đó bỗng dưng vang lên tiếng thở dốc

Tôi ngẩn đầu nhìn anh :”Làm sao vậy?”

Chưa kịp nhận được câu trả lời, môi tôi đã bị anh ngoạm lấy. Từng chút từng chút đưa tôi vào mây mù huyền ảo không lối thoát. Hai tay tôi gác trên cô anh, hai mắt mông lung, chợt nhìn thấy khóe môi người kia hơi nhếch lên

Hơi thở của anh phả vào tai cô, ngay sau đó cúi đầu cắn một cái nhẹ :”Bảo bối, là em trêu tôi trước. Cái này không thể trách tôi”

“Cái.. cái gì?”

Giải đáp thắc mắc của Đường Cửu Nguyệt, chính là bàn tay cô đã được chạm vào cây gậy nào đó cứng cứng. Cô nuối nước miếng một cách sợ hãi, run rẩy nhìn anh :”Không có, tôi không có”

“Em có hay không còn không biết sao? Nó đã lên vì em thì em phải làm nó hạ xuống chứ?”

“Vi.. Ứng.. Vật”

“Anh ở đây, ngay trước mặt em”

“Tôi.. tôi còn nhỏ lắm..”

Vi Ứng Vật hôn lên mặt cô, cất giọng khàn khàn đầy dục vọng :”Bảo bối, anh nhịn không nổi nữa”

Anh tỏ vẻ đáng thương tựa đầu vào vai cô thở dốc: “Bà xã, giúp anh đi. Người anh nóng lắm, muốn nổ tung ra”

“Bà xã à”