Chồng Rắn: Đừng Đến Đây

CHƯƠNG 4: NHƯ CON NÍT




Hâm dọa tôi sao? Nói cho anh biết, từ nhỏ đến lớn tôi chính là đứa trẻ rất cứng đầu. Đừng hòng dọa được tôi, dù anh có quăng xuống đi nữa, tôi cũng không thể chết

“Muốn quăng cứ quăng”

Tôi lạnh nhạt lên tiếng, hừ xem anh có dám không? Thật thì Vi Ứng Vật đã chịu thua trước tôi, anh rũ mắt lại thở dài :”Phục em rồi đấy”

“Cửu Nguyệt, đừng giận dỗi anh mà. Em cứ như vậy anh thật sự rất khó chịu”

“Chẳng phải anh còn muốn quăng tôi xuống hồ bơi sao?”

“Không phải, chỉ là muốn hù dọa em một chút. Sau đó dỗ dành thôi”

Tôi nhếch môi :”Muốn vừa đấm vừa xoa à? Vi Ứng Vật, cách dỗ dành của anh đúng là khác biệt thật”

“Cửu Nguyệt, em đừng giận anh mà”

“Bà xã à”

“Bế tôi vào bên trong đi”



Sau ngày hôm đó, Vi Ứng Vật dường như không hề dám hù dọa gì đến Đường Cửu Nguyệt nữa. Anh đối với cô càng chiều chuộng hơn, công ty cũng chẳng thèm đến. Đối lại thành anh suốt ngày kề kề bám theo cô

“Vi Ứng Vật, tôi chán quá”: Cô nằm trên giường hết lăn qua lăn lại, rồi cầm điện thoại lướt web. Nhàn rỗi đến mức chưa từng nhàn hơn, còn người đàn ông bên cạnh lại gõ máy tính bù đầu bù cổ nhưng vẫn không quên quan tâm để mắt đến cô

“Anh đưa em đi chơi nhé?”

“Hả?”: Tôi ngẩn đầu rồi lại nằm mẹp xuống :”Bỏ đi, anh bận như vậy mà”

“Không hẳn, vẫn còn thời gian đưa em đi chơi”

Tôi bĩu môi khinh thường, bước chân xuống giường, tay khoanh trước ngực cao giọng lên tiếng :”Anh tốt nhất nên làm việc chăm chỉ đi. Nếu không may xảy ra chuyện gì, anh không đủ tiền nuôi tôi, tôi nhất định sẽ đá anh”

Vi Ứng Vật nghe lời cô nói mà dở khóc dở cười, bản thân không biết nên vui hay buồn nữa đây. Anh gật đầu đáp lại :”Được, anh sẽ cố gắng chăm chỉ. Kiếm tiền nuôi em, mong em sẽ không đá anh”

“Được, được, phải xem biểu hiện của anh rồi. Vi tổng, cố lên nha”

“Cảm ơn, Vi phu nhân”: Anh cong môi vui vẻ nói

Đường Cửu Nguyệt hơi ngượng ngùng, vội vội vàng vàng tìm cách chạy trốn :”Anh… anh làm việc đi. Tôi xuống nhà tìm gì ăn cái đã”

“Bà xã đi vui vẻ, đừng quá nhớ anh”



“Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì không?”: Người giúp việc thấy cô bước xuống, liền chạy đến nhẹ nhàng lên tiếng :”Tôi đang làm bánh kem, cô đợi một chút nhé”

“Cô còn biết làm bánh kem sao?”: Tôi ngạc nhiên hỏi lại, cô ấy gật đầu một cái chắc nịch :”Đúng vậy, tôi tốt nghiệp đầu bếp mà”

“Vậy sao cô lại làm ở đây. Chôn vùi tài năng quá đi mất”

“Không phải đâu thiếu phu nhân, ông chủ trả lương cho tôi rất cao. Dù làm đầu bếp cả đời cũng không thể so sánh được ở đây đâu”

“Ồ”: Đường Cửu Nguyệt thốt lên, rồi đi theo cô gái kia vào trong phòng ăn. Cô ngồi xuống bàn ăn bằng chờ đợi, không lâu sau, cô giúp việc kia bưng theo nguyên cái bánh kem ra ngoài. Cô ấy từ tốn cắt xẻ ngăn ra bày ra đĩa, đẩy đến trước mắt tôi

“Thiếu phu nhân, cô ăn thử xem, có hợp khẩu vị không?”

“Cô cũng ngồi xuống ăn thành phẩm của mình đi”: Tôi đẩy cái ghế bên cạnh cô ấy ra, hất mặt lên tiếng :”Tôi với cô cũng như nhau thôi, không cần câu nệ”

“Nhưng như vậy không hay đâu, nếu ông chủ biết được e là…”

“Yên tâm, tôi cho phép anh ta không làm gì cô đâu”

“Ông… ông chủ”: Gương mặt cô ấy bỗng chốc xanh lè xanh lét, ánh mắt run rẩy nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi cũng quay đầu, trước mắt tôi chỉ là bóng đen, vai bỗng bị người nào đó ôm chặt. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm :”Cô đi trước đi”

“Vâng”: Cô giúp việc cúi đầu, chạy như chết trối. Tôi thở dài, tay đánh nhẹ vào hông anh :”Buông tôi ra được chưa?”

Vi Ứng Vật ngồi xuống bên cạnh, cánh tay gác trên thành ghế của cô đang ngồi, nhướng mày thích thú :“Em cho rằng anh không dám làm gì em?”

“Đúng vậy, tôi đoán chắc anh sẽ không dám nặng tay với tôi đâu”

Trước lời nói đầy tự tin của tôi, anh bật cười lớn. Bàn tay di chuyển lên xoa đầu tôi trở nên rối tung :”Bà xã, anh đúng thật là chịu thua trước em. Thua toàn tập luôn”

Tôi cúi đầu tiếp tục việc ăn của mình không thèm đáp lại lời nói của anh, à có muốn tiếp tục tôi cũng chẳng biết nói gì, tôi thật sự không giỏi ăn nói, nói nhiều sợ người ta mất hứng. Dù sao anh ta cũng là chồng tôi, ở đây ngoài anh ta ra tôi chẳng còn ai để dựa dẫm. Nếu lỡ làm phật lòng thì tôi cũng chẳng biết đi đâu cả

“Cửu Nguyệt, anh cũng muốn ăn”

Anh kéo tay tôi, ánh mắt hết sức đáng thương. Chậc, người này sao lại thích vào vai nạn nhân thế nhỉ? Tôi xoa đầu anh, cầm muỗng đút vào miệng người kia :”Nhai đi, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngậm như con nít thế hả?”

“Như vậy em thích không?”