Chồng Rắn: Đừng Đến Đây

CHƯƠNG 2: ANH BẢO VỆ EM




“Anh không lại gần em, em đừng ngồi dưới sàn nữa, lên ghế ngồi đi”: Vi Ứng Vật đứng dậy, nhướng sô pha lại cho tôi, anh đứng cách đó khoảng chừng 2-3 mét :”Cửu Nguyệt, em ngồi đi”

“Anh… anh không được làm gì tôi đó”: Đường Cửu Nguyệt run rẩy, đề phòng ngồi xuống sô pha. Mắt thấy cô ngồi yên ở đó, Vi Ứng Vật liền bước đi, đi được vài bước lại nghe thấy giọng nói của cô

“Anh đi, đâu vậy? Không phải là kiếm thứ dọa tôi đó chứ?”

“Anh hứa là không dọa em, chẳng những vậy sẽ bảo vệ cho em. Em yên tâm rồi chứ”

“Tôi.. tôi làm sao… tin được”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt anh trầm xuống, tay choàng ra sau cổ gỡ sợi dây chuyền trên đó xuống. Lồng trong dây chuyền có một hạt châu, anh cầm nó đi đến gần phía cô

“Anh… muốn làm gì?”

Thấy cô sợ hãi như vậy, anh lùi về sau, đặt dây chuyền lên bàn, khẽ nói :”Anh giao dây chuyền này cho em, chỉ cần em bóp nát hạt châu đó, đồng nghĩ với anh sẽ mất mạng. Anh giao tính mạng mình cho em, vậy em có thể tin lời anh nói rồi chứ?”

“Bóp nát nó anh sẽ chết sao?”: Tôi ngơ người hỏi lại, sắc mặt anh dần như xấu đi. Vi Ứng Vật nhăn mặt, tủi thân lên tiếng :”Cửu Nguyệt, em thật sự muốn anh chết luôn à?”

“Không… không phải. Tôi chỉ hỏi xem có thật như vậy không thôi. Nếu tôi vô tình làm vỡ thì anh sẽ mất mạng, vậy tôi sẽ giữ gìn cẩn thận một chút”

Tôi vừa nói xong, mắt đã thấy khóe môi của anh hơi cong lên, nhưng anh đã nhanh chóng che đi, xoay người đi vào căn phòng khác

Hạt châu màu xanh lục trên bàn, tôi không hiểu tại sao bản thân lại vô thức dùng tay chạm vào, đem nó bao bọc trong lòng bàn tay. Tôi mím môi thành một đường thẳng, ánh nhìn vào viên châu phát sáng trên cổ, mắt tôi lại nhìn thấy người đàn ông kia trở ra

Anh nhìn tôi, mắt dừng lại ở cổ. Khóe môi hơi nhếch lên, trên tay Vi Ứng Vật cầm quần áo đủ lên bàn, anh rũ mắt lên tiếng :”Cửu Nguyệt, em tắm rửa thay quần áo đi”

Trong lòng tôi vẫn còn e sợ, không dám lại gần anh, chỉ cầm lấy quần áo rồi chạy vọt vào phòng tắm, sau lưng còn vang lên giọng nói của anh :”Từ từ thôi, đừng chạy coi chừng ngã”

Vi Ứng Vật nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng dâng trào đầy ấm áp. Gương mặt anh nở ra nụ cười dịu dàng, cuối cùng em cũng thuộc về anh. Cửu Nguyệt, đừng ghét anh nhé?



Đây là Xà Quốc, vậy nơi này.. Tôi che miệng sợ hãi, tôi là một người sợ rắn, sao lại lạc vào xứ sở này chứ? Bờ vai run rẩy, tôi cố trấn an bản thân rằng sẽ không sao. Dù sao bên cạnh tôi còn có người kia, anh ta dù là rắn nhưng cũng rất đáng tin cậy

Anh ta nói sẽ bảo vệ tôi, ừm trông anh ta có vẻ rất quyền lực, chắc chắn ở bên cạnh anh ta sẽ an toàn. Nhưng mà, bản thân tôi sao lại đến được nơi này. Bọn họ nói chúng tôi yêu nhau, đến tên anh ta tôi còn không biết chứ yêu đương cái gì

“Này”: Đường Cửu Nguyệt cuộn tròn trên giường, sợ hãi lên tiếng gọi người đàn ông đang ngồi ở sô pha. Nghe thấy tiếng của cô, Vi Ứng Vật nhướng mày, khóe môi cong lên :”Có gì sao?”

“À, anh.. bọn họ nói tôi và anh kết hôn, còn nói chúng ta… chúng ta yêu nhau. Nhưng tôi thật sự không hề biết anh, chuyện này rốt cuộc là gì?”

Tôi cất tiếng, thần thái trên mặt của anh ta cũng bắt đầu thay đổi. Anh không nhìn thẳng vào mắt cô, mà nhìn sang cánh cửa ban công :”Đúng là chúng ta đã kết hôn”

“Sao tôi không nhớ gì hết, còn anh là ai?”: Tôi nhíu mày khó hiểu

“Tôi là Vi Ứng Vật, mọi chuyện không nhớ thì đừng nhớ lại. Sau này, em cứ ở bên cạnh tôi, sẽ không ai dám hại em cả”

“Vi Ứng Vật?”: Cái tên này nghe lạ quá, thật tình thì tôi chưa từng nghe qua. Anh nhìn sang, khẽ gật đầu :”Ừm, sau này cần gì cứ nói tôi một tiếng”



Sáng hôm sau, tôi giật mình thức giấc trong căn phòng hoàn toàn xa lạ. Nhìn trần nhà, lẫn đồ vật xung quanh đều không giống phòng tôi. Đang hoảng loạn, bên tai tôi vang lên giọng nói đàn ông lạ :”Em tỉnh rồi”

Bước đến trước mặt tôi là người đàn ông hoàn toàn xa lạ, tôi ngơ ngác một lúc. Cuối cùng nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua, người trước mặt là chồng trên danh nghĩa của tôi. Dường như tôi không còn sợ hãi trước mặt anh ta nữa

Vi Ứng Vật không thấy sự e ngại trên mặt cô, tản đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Anh đứng cách cô chỉ vẻn vẹn khoảng một mét, rũ mắt đầy ôn nhu :”Cửu Nguyệt, chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi”

Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi thay một bộ quần áo mới rồi bước chân ra khỏi phòng. Vi Ứng Vật để tôi đi phía trước anh ta, anh cũng không dám đi gần tôi

Bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, nhìn cảnh tượng trước mắt. Gương mặt tôi chuyển sang sợ hãi tột đột, còn kinh hơn cả tối qua, bọn họ… bọn họ đang nhìn tôi, còn đang di chuyển đến gần tôi

“Thiếu phu nhân”

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi”

“Nếu thử súp tôi nấu cho cô đi”

“Thiếu phu nhân, cô thật xinh đẹp”

Tôi không có thời gian mà dụi mắt để xem chuyện trước mắt là thật hay giả mà đã xoay người chạy ngược lên lầu. Vi Ứng Vật thấy biểu hiện của cô cũng trở nên hoảng loạn, chưa kịp trấn an, người con gái kia đã nhảy đỏng, đu lên người anh