Chồng Rắn: Đừng Đến Đây

CHƯƠNG 18: MUỐN VỀ NHÀ KHÔNG?




Cô mạnh tay đẩy người đàn ông kia ra, gương mặt hầm hầm rời đi và không có chuyện quay lại đó nữa



“Cửu Nguyệt”

Vi Ứng Vật ôm Đường Cửu Nguyệt trong lòng, để cô tựa đầu vào lòng ngực mình, nhẹ nhàng gọi. Cô ngẩn đầu nhìn lên sườn mặt anh, vươn tay chạm lên đó: “Có gì sao?”

“Em… muốn về nhà không?”

“Hả?”

Nghe đến hai chữ “về nhà”, Đường Cửu Nguyệt liền ngồi bật dậy, ánh mắt lắp lánh vui mừng. Nhưng nụ cười ngay lập tức chùng xuống khi ánh mắt cô chạm phải gương mặt lạnh lùng của anh. Tôi ngạc nhiên, nuốt nước miếng: “Có chuyện gì sao?”

Anh hỏi lại: “Em muốn về nhà không?”

“Muốn, nhưng mà…”

Tôi ngập ngừng, vừa lúc nãy, tôi đã nói sẽ ở bên anh còn gì, tôi không thể nuốt lời, cũng không thể phủ nhận chuyện tôi muốn về nhà. Ba mẹ nuôi đang chờ tôi, có lẽ là rất lo lắng cho tôi

“Ông xã”

Giọng nói nhè nhẹ của tôi vang lên, tay tôi đan lấy tay anh đang đặt trên đùi mình. Không hiểu tại sao, nước mắt tôi lại tuông ra, anh bắt đầu luống cuống dỗ dành. Đầu tôi được ép sát vào ngực anh, tim anh đạp nhanh hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ đang lo lắng chuyện gì chăng?

Anh lên tiếng khàn khàn: “Anh đưa em về nhà, đừng khóc”

“Em… muốn ở bên anh”

“Cửu Nguyệt”, anh lên tiếng đầy kinh ngạc, bàn tay vẫn theo nhịp vuốt lưng tôi: “Em không cần vì lời hứa với anh”

“Không, em sẽ ở bên anh, Vi Ứng Vật, em sẽ ở bên anh”

Tôi ngẩn đầu nhìn thẳng vào ánh mắt bối rồi của người trước mắt, hai tay tôi chạm vào gương mặt anh: “Em rất tham lam, em muốn về nhà cũng muốn ở bên anh. Anh về đó với em, được không?”

“Cửu Nguyệt…”

“Anh không rảnh đến mức đó, không thể cùng em trở về đó lâu được”

Vi Ứng Vật áy náy lên tiếng: “Cửu Nguyệt, anh xin lỗi. Dạo này và thời gian tới đều rất bận, anh không thể đi cùng em. Nếu em muốn về nhà, anh sẽ sắp xếp giúp em"

Nghe lời anh nói, tâm trạng của tôi liền tụt đi rất nhanh. Lại cảm thấy có lỗi với anh nhiều hơn, anh bận như vậy lại còn phải tìm kiếm dỗ dành tôi như hôm nay

Đường Cửu Nguyệt thở dài lắc đầu: "Anh nghỉ ngơi đi, chuyện này chúng ta tính sau"

...

“Phu nhân, người đang có chuyện gì buồn rầu sao?”

Vi phu nhân ngồi đờ đẫn nhìn trong hư vô, nghe tiếng người giúp việc mới giật mình bừng tỉnh. Bà thở dài: “Còn không thể không buồn sao? Hai đứa nó, một đứa lúc lấy chồng, tôi đã ra sức ngang cản mà không chịu nghe, kết quả chẳng phải ly hôn rồi sao. Còn đứa còn lại, nó sao có thể lấy… tức chết mà”

“Tiểu thư thật sự ly hôn rồi sao? Nhu Nhu còn nhỏ như vậy mà”

Người giúp việc tiếc nuối lên tiếng: “Còn có cô gia rất thương tiểu thư, sao có thể để ly hôn được”

“Thằng nhóc đó coi trong sự nghiệp hơn cả gia đình. Có lần 3- 4 tháng mới về nhà một lần”, bà chán ghét mở miệng: “Để vợ, con ở nhà một mình, nó yên tâm sao. Còn nữa, con gái tôi từ nhỏ đến lớn mười ngón tay chưa từng đụng vào việc nhà. Lấy nó thì sao, phải làm những việc bản thân chưa làm, tập tành học nấu ăn, cực khổ biết bao nhiêu”

“Nếu biết trước chuyện vừa tốt nghiệp chúng nó liền trốn đi kết hôn. Tôi nhất định sẽ đính hôn cho Khả Hân với một vị thiếu gia đàng hoàng khác. Ít nhất, con bé không chịu cực như bây giờ”

“Mẹ à, chuyện của con cứ để nó qua đi. Nhiều năm rồi, mẹ nhắc đi nhắc lại làm gì chứ”, Vi Khả Hân vừa bước xuống cầu thang, vừa lên tiếng một cách buồn chán: “Chẳng phải đã ly hôn rồi sao?”

Vi phu nhân xoay người, nhìn thấy cô một mình đi xuống liền nhíu mày: “Nhu Nhu đâu, tại sao để con bé một mình. Mẹ đã nói với con rồi, để con bé như vậy rất nguy hiểm”

Nói xong bà liền đứng dậy đi lên lầu tìm cháu gái. Vi Khả Hân nhìn mẹ không khỏi lắc đầu, mẹ cuối cùng có phản đối cô và Tống Vĩ thế nào cũng là mẹ cô. Nhu Nhu là con ruột của Tống Vĩ nhưng cũng là cháu ruột của bà, sao có thể không thương chứ

“Tiểu thư, cô muốn ăn gì không, tôi chuẩn bị giúp cô nhé?”

“Không cần đâu, em ra ngoài một chút”



Đường Cửu Nguyệt: “Mọi người không đi làm việc, ở đây làm gì?”

Cô nhíu mày nhìn hai ba người đứng ngồi xung quanh cô, thậm chí còn bóp chân giúp cô, đãi ngộ gì đây trời. Một người trong đó lên tiếng: “Thiếu phu nhân, là thiếu gia bảo chúng tôi ở đây làm vui lòng cô, không để cô phải buồn chán”

“Vậy các người có thấy tôi vui chỗ nào không?”

Người đó: “…”

Người giúp việc A: “Thiếu phu nhân, hay cô kể những chuyện lúc còn ở Trái Đất cho chúng tôi nghe đi. Bọn tôi chưa từng được đến đó”

Vừa dứt lời, những ánh mắt sắc bén thay nhau đâm về phía cô ta. Người đó vội bịt miệng, không dám nói nữa. Sợ nói tiếp, thiếu phu nhân sẽ nhớ nhà rồi lại buồn, thiếu gia chắc chắn sẽ không tha cho họ

Tôi thở dài, liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Không sao, việc gì không nói tôi sẽ không nói, các người cứ hỏi thoải mái đi”

“Trái Đất sao? Hừm, cũng rất giống nơi này, nhưng mà chúng tôi đi bằng hai chân, cắn nhau cũng không đến nổi chết như ở đây”

Người giúp việc B: “Phu nhân, cô có ghét loài rắn chúng tôi không?”

Tôi khựng người, có ghét không hả? Mắt tôi quay sang nhìn ra cửa sổ, giọng nói khàn khàn:”Cũng không phải là ghét tất cả”

“Vậy người có thích thiếu gia không?”