“Làm cái gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ sau lưng khiến Vi Khả Hân giật bắn mình, đôi tay đang thu dọn quần áo run lên. Cô từ từ xoay đầu lại, quả như cô dự đoán, người kia là chồng cô- Tống Vĩ. Hắn khoanh tay trước ngực, trầm mặc nhìn chăm chằm vào đống vali
Bất chợt hắn nhếch môi cười giễu: “Muốn bỏ đi?”
Cô mím môi, cúi đầu không lên tiếng. Người kia liền bước đến trước mặt, bàn tay to lớn bóp mặt cô nâng lên đối diện với ánh mắt của mình: “Vi Khả Hân, cô không nhìn lại mình là người thế nào à? Còn muốn giận dỗi với tôi, tôi không có thời gian mà dỗ dành đâu”
“Không có thời gian hay là vốn anh không muốn?”
“Ha, hôm nay còn muốn trả treo lại với tôi à? Vi Khả Hân, cô đừng quên mình là vợ của tôi”
Tống Vĩ cười một cách đầy nham hiểm, cô ngước nhìn anh một cách lãnh đạm: “Vợ thì sao? Có thể ly hôn mà”
“Cô dám nhắc chuyện ly hôn trước mặt tôi? Được thôi, ly hôn thì ly hôn, nhưng Nhu Nhu phải thuộc về tôi”
“Sao có thể thuộc về anh chứ. Con bé còn nhỏ như vậy, anh lại không đủ thời gian chăm sóc nó, con bé phải do em nuôi dưỡng”
Vi Khả Hân điên cuồng vùng vẫy, trừng mắt hung hăng nói: “Tống Vĩ, đừng lấy Nhu Nhu làm cớ để tôi ở lại nữa”
“Tôi cần cô ở lại sao? Cô tự ảo tưởng vị trí của mình thật đó, đi đi, cô đi đi. Cô đi rồi thì đừng quay trở lại, sau này dù cô có cầu xin thế nào tôi cũng không mềm lòng đâu”
“Được, tôi đi. Giấy ly hôn tôi sẽ bảo người gửi đến. Còn phần Nhu Nhu, tôi sẽ giành quyền cho bằng được”
Nói rồi, Vi Khả Hân kéo vali bước ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại
“Rầm”
Tiếng đóng cửa như mồi lửa kích nổ bơm trong lòng Tống Vĩ, anh lớn tiếng quát: “Cô đóng cửa mạnh thì hay lắm sao? Ly hôn thì ly hôn, tôi cần cô chắc. Tống Vĩ tôi còn cần níu kéo người khác sao? Biết bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường tôi, làm vợ tôi”
“Vi Khả Hân, cô tự kiêu quá rồi đó”
Dưới cổng nhà, Vi Ứng Vật đã đậu xe chờ sẵn, thấy cô bước ra anh liền xuống xe đi đến. Nhìn gương mặt muốn khóc không thể khóc của em gái, chân mày anh khẽ nhíu lại: “Có chuyện gì? Hắn ta lại ức hiếp em?”
Vi Khả Hân khi nghe thấy lời nói của anh, bong bóng lớn trong lòng cứ như bị chít nổ. Cô ôm anh trai khóc nức nở: “Anh hai, em không ở đây nữa đâu”
“Không ở đây nữa, em muốn về nhà”
“Hu hu hu”
Anh trầm giọng, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm căn biệt thự trước mặt, tay xoa đầu cô: “Anh đưa em về nhà”
…
Đường Cửu Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay bế theo bé con Nhu Nhu đi lòng vòng, miệng khẽ lẩm bẩm: “Nói đón con bé mà trời đã sụp tối cũng chẳng thấy đâu. Chậc chậc người lớn mà nói như vậy là không được đâu”
Tôi quay sang nhìn bé con mũm mĩm: “Nhu Nhu, sau này lớn lên con đừng như cậu của mình nhé. Nói lời phải giữ lấy lời, mọi thứ đều phải đúng giờ không được trễ nãy, hiểu không?”
Cô bé chẳng hiểu lời nói của tôi, bàn tay bé nhỏ chụp chụp lấy nhón trỏ của tôi, miệng cười kêu a a
“Bà xã, em đang nói xấu gì anh sao?”
Không biết từ đâu xuất hiện, Vi Ứng Vật đứng sau lưng tôi ung dung lên tiếng. Tôi cố giữ bình tĩnh dù tim đang đập rất nhanh, xoay người lại nhíu mày oán trách: “Anh tính hù chết người ta à?”
Anh khẽ cười, bước đến xoa xoa mặt cô: “Sao có thể như vậy, hù chết em rồi ai đi cùng anh đến già đây?”
Nhu Nhu được chuyển sang cho anh bế, con bé thấy anh càng phấn kích hơn. Còn dùng tay chọc ghẹo người ta, tôi nhìn thấy mà trợn tròn mắt ngạc nhiên đầy ghen tị: “Nhu Nhu, mợ chăm con từ sáng đến giờ cũng chưa thấy con như vậy. Đúng là người một nhà, đáng thương cho tôi thật a”
Tôi giả vờ làm vẻ tủi thân nhưng con bé chỉ nhìn tôi chớp mắt rồi lại quay sang nhìn Vi Ứng Vật. Ôi, tim của tôi đau quá đi
“Con nít không hiểu chuyện, em đừng đau lòng. Lâu dần, nó quen biết em cũng sẽ làm vậy thôi”
Anh xoa đầu cô, cất giọng an ủi: “Chẳng phải anh trêu chọc em, em đều ghét bỏ sao?”
“Cái này khác nha”
Tôi phản bác nhưng người kia nghe thế liền đen mặt: “Khác thế nào?”
“Người ta là em bé, còn anh lớn thay rồi…”
“Em ghét bỏ anh”
Vi Ứng Vật cắt ngang lời nói của cô, ũ rũ lên tiếng như cô là người ăn hiếp anh: “Cửu Nguyệt, em không thương anh”
“Haiz”
Đường Cửu Nguyệt lắc đầu ngao ngán nhưng vẫn phải dỗ dành người đàn ông lớn xác nào đó. Cô xoa đầu anh: “Không có, em rất thương anh”
“Thật sao?”
“Là thật”
Gương mặt của Vi Ứng Vật dường như thay đổi 180 độ, quay ngoắc sang vui vẻ, kề kề lại gần nói nhỏ vào tai cô: “Vậy tối nay, anh có thể làm …”
“Vi Ứng Vật, ở đây còn có con nít đó. Anh đúng thật là vô liêm sỉ”
Tôi điên cuồng đánh vào vai anh, trừng mắt cảnh cáo: “Có phải muốn bị đánh không?”
“Bà xã, Nhu Nhu không hiểu đâu. Nhưng mà có được không?”
“Bà xã”
Thấy Đường Cửu Nguyệt không trả lời, anh liền bám theo như sam, đu dính cô đến khi nào cô chịu đồng ý mới buông tha: “Được rồi được rồi”