Chồng Quỷ

Chương 52:Quỷ hậu nương nương! Người thật biết đùa.




Tư Mạc... Xảy ra chuyện gì rồi? Đêm qua, lúc tôi bất tỉnh, tiếp theo đó đã xảy ra chuyện gì?

Tôi nhớ, đêm đó...hắn bị thương, sau đó tôi đỡ giùm hắn một nhát kiếm. Khi trong trạng thái mơ màng, tôi nghe hắn gọi tôi. Cuối cùng tôi cũng không còn nghe được gì nữa.

Rồi bản thân lại chẳng biết đã lạc vào nơi nào, lại có Bảo Bảo. Sau đó liên tiếp những chuyện mơ hồ, không đầu không cuối lại xảy ra. May mắn là đã có người cứu tôi thoát khỏi khung cảnh quỷ dị kia.

Phải rồi! Giọng nói đó là của Tư Mạc. Là hắn đã đưa tôi ra khỏi cơn ác mộng đó. Vậy hắn...rốt cuộc là bị thế nào?

Đằng Nguyên đỡ tôi dậy, ánh mắt hắn tràn đầy sự lo lắng nhìn tôi. Trên chiếc ghế đối diện, Tư Mạc đang ngồi xếp bằng, sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ. Trạng thái này...hình như là...nhập ma. Hắn...sắp nhập ma sao? Nhưng tại sao?

"Gia Hân! Cô mau giúp hắn. Nếu không...e rằng hắn sẽ thật sự nhập ma đạo".

"Nhưng tại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Tư Mạc lại thành ra như vậy?"

Đêm đó, Tư Mạc đang cùng Đằng Nguyên đuổi theo Hồ Thanh Nhi và người áo đen kia, hai bên đang tranh đấu kịch liệt thì Tư Mạc phát hiện Liễu Trường Phong muốn hại tôi. Hắn lại không thể rời khỏi, vì hắc y nhân kia thực lực cao hơn Đằng Nguyên rất nhiều. Không còn cách khác, hắn phải phân thân, tách rời linh thể. Một nửa cùng hắc y nhân tranh đấu, nửa còn lại xuất hiện bảo vệ tôi.

Hắc y nhân vốn không phải đối thủ của Tư Mạc. Nhưng vì linh thể hắn không trọn vẹn nên tu vi cũng giảm đi một nửa. Chính lúc hắn phân thân, hắc y nhân kia đã lợi dụng thời cơ đó đả thương hắn. Đó là lí do tại sao hắn bị thương.

Linh thể hắn lại cùng lúc ở hai nơi tranh đấu, bản thể lại đang bị thương khiến hắn vô cùng suy yếu. Liễu Trường Phong nhận ra điều đó, liền muốn khiến hắn tán linh. May mà lúc đó tôi thay hắn đỡ một nhát kiếm, hắn mới tránh khỏi việc bị tiêu tán.

Thanh kiếm đó của Liễu Trường Phong lại mang theo lượng yêu khí vô cùng lớn. Cơ thể tôi vốn không thể chịu đựng nổi nên tính mạng mất đi một nửa. Vừa đúng lúc đó, Đằng Nguyên xuất hiện, kịp thời ứng cứu nên Liễu Trường Phong mới tạm thời rời khỏi.

Còn về phía Hồ Thanh Nhi và hắc y nhân kia, may mắn là Tư Mạc đã kịp thời thông báo. Quỷ hậu nương nương đã ra tay, khiến bọn chúng bị trọng thương, vội vàng lẩn trốn.

"Quỷ hậu nương nương? Người đó là ai?"

"Là mẹ của Tư Mạc! "

Mẹ sao? Thì ra hắn cũng có mẹ! Vớ vẩn! Nếu không có mẹ thì hắn từ đá chui ra giống Tôn Ngộ Không chắc! Đầu óc tôi có vấn đề thật rồi. Vấn đề rất nặng.

"Sao đó thế nào? Tại sao tôi lại..."

Sau khi Hồ Thanh Nhi và hắc y nhân trốn mất, Quỷ hậu đã hợp nhất linh thể của Tư Mạc. Chỉ là lúc đó, hắn lại dùng tu vi truyền hết cho tôi. Quỷ khí và yêu khí vốn là khắc tinh, hắn cũng vì đó mà thương tích càng nghiêm trọng. Nhưng tính mạng của tôi đã được an toàn. Chỉ là cần có nhân sâm ngàn năm để bồi bổ mới có thể hồi phục sức khỏe và điều chỉnh quỷ khí trong người.

\*Theo Thần nông bản thảo kinh, nhân sâm được dùng trị chứng chân khí suy kém, cơ thể thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, đoản hơi, đoản khí, chân tay lạnh, mạch yếu, người gầy yếu, cơ thể mới ốm dậy, kém ăn, trí nhớ suy giảm.

Tư Mạc đang bị thương, lại vì tôi mà phải đi tìm nhân sâm ngàn năm nên thương tích lại càng nghiêm trọng. Tôi nghe đến đó mà trái tim gần như tan nát. Hắn vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, đến cả tán linh cùng không sợ. Vậy mà tôi lại...

Sau khi tìm được nhân sâm ngàn năm, hắn trở về lại phát hiện Liễu Trường Phong dùng mị ảnh để khiến tôi rơi vào ác mộng. Liễu Trường Phong muốn giết đứa bé trong bụng tôi nên hắn lại phải dùng hết sức để kéo tôi ra khỏi mị ảnh kia. Giờ phút này...hắn chỉ còn cách ma đạo nửa bước. Người có thể giúp hắn...lại chỉ có mình tôi.

Nhưng tôi lại...phải làm sao bây giờ?

"Hân nhi! Con nhất định phải cứu Tư Mạc. Nó vì con mà hi sinh quá nhiều rồi".

Giọng nói ngọt ngào, êm tai đến dễ chịu. Lại có chút quen thuộc, hình như là...tôi đã nghe qua ở đâu đó.

"Quỷ hậu nương nương! Người tới rồi".

Một người phụ nữ cao quý, sang trọng xuất hiện trước mặt chúng tôi. Đằng Nguyên gọi bà ấy là Quỷ hậu nương nương. Nhưng người này...

"Hoàng phi! Nô tỳ thỉnh an người".

"Tiểu Liên! Dì...Dì Vân".

"Cái gì mà dì Vân? Gia Hân! Em phải gọi là Mẫu hậu".

'Mẫu hậu'. Quỷ hậu nương nương! Dì Vân là...là mẹ của Tư Mạc sao? Ớ...ớ...biết nói gì đây? Đây...bà ấy là mẹ chồng tôi á. Sao lại có chuyện thế này. Aaaaaa! Rối quá.

"Gia Hân! Em đừng ngớ người như vậy nữa. Mau cứu phu quân của em đi. Không lẽ em muốn con em không có cha sao?"

Tịnh Kỳ cũng xuất hiện rồi.

Đâu phải tôi không muốn cứu. Nhưng phải cứu bằng cách nào đây?

"Song tu... Gia Hân! Hai đứa tâm linh tương thông. Chỉ có con mới có thể giúp nó ổn định quỷ khí, tránh nhập ma đạo. Ngoài con ra không ai làm được".

Song tu! Ở đây á? Trước mặt mọi người á?

Quỷ hậu nương nương! Người thật biết đùa.