Cả hai bay lên cao, từng chiêu đánh ra đều khiến cả hang động rung chuyển. Lưu Nguyệt Hy hướng tầm mắt về phía hai người họ, tựa hồ đang đắn đo suy nghĩ gì đó. Bất giác, tôi cảm thấy có chút gì đó lo lắng trong lòng. Tư Thần kia dẫu sao cũng là một phần của anh, nếu đánh hắn đến tán linh thì Tư Mạc có bị thương tổn gì hay không?
Còn Lưu Nguyệt Hy kia lại là ai? Lỡ như cô ta liên thủ với Tư Thần để đối phó Tư Mạc, liệu anh có chống đỡ nổi hay không? Mặc dù biết anh là Linh Vương Quỷ giới, tu vi thâm hậu. Nhưng... Lưu Nguyệt Hy kia nào đâu phải người của Quỷ giới, cô ta rõ ràng là yêu ...
Khoang đã, tại sao tôi lại biết cô ta là yêu? Đầu tôi đau nhức dữ dội, có một thứ gì đó muốn thoát khỏi trí nhớ của tôi. Rốt cuộc đó là thứ gì?
"Đừng lo lắng! Còn có anh".
Từ Dương nắm tay tôi, nhỏ giọng trấn an. Tôi vậy mà lại quên mất còn có Từ Dương và Đằng Nguyên, hai cao thủ đang đứng cạnh mình. Nếu thật sự có xảy ra biến cố thì hai người họ có thể ứng phó.
Nhưng xem xét tình hình hiện tại, Tư Mạc rõ ràng đang có lợi thế hơn bởi dù sao đi nữa, Tư Thần cũng chỉ là một phần của anh. Cũng ví như cái bóng, dù có thế nào cũng vẫn sẽ bị cơ thể chi phối, mọi thứ đều không thể bằng cơ thể. Tư Thần cũng vậy, dù hắn có thoát khỏi sự kiểm soát của Tư Mạc thì hắn cũng chỉ là cái bóng mà thôi.
Chỉ có điều tôi thấy lạ. Dù đã có hơn ba lần chiếm ưu thế nhưng Tư Mạc vẫn không hạ thủ để kết liễu Tư Thần. Phải chăng chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân anh? Nếu thật như vậy thì cái tên Tư Thần chết tiệt đó không phải sẽ đắc chí lắm hay sao?
"Đằng Nguyên! Giao Hân Hân cho ngươi, ta đi giúp hắn một tay".
"Được, yên tâm ".
Từ Dương lấy từ túi vải bên người ra một chiếc hộp đỏ, họa tiết tinh xảo vô cùng bắt mắt. Cầm chiếc hộp trên tay, anh nhón mũi chân bay lên, đến cạnh Tư Mạc. Chẳng biết hai người thầm thì to nhỏ chuyện gì, chỉ thấy Tư Mạc cong môi cười lạnh.
Tư Thần nhìn thấy chiếc hộp liền muốn tìm đường trốn. Xem ra chiếc hộp này thật sự là thứ có thể khắc chế được hắn. Lần này thì tốt rồi, lo lắng trong lòng cũng được gỡ bỏ.
Ngay khi Từ Dương mở chiếc hộp kia ra, Tư Thần gần như bị hút vào trong. Ngay khoảnh khắc đó, Lưu Nguyệt Hy bay lên, giữ chặt tay hắn. Có lẽ, tất cả chúng tôi không ai lường trước được điều này, trên mặt mỗi người đều là sắc thái kinh ngạc.
"Cố Tư Mạc! Nếu anh muốn bảo vệ Lạc Gia Hân thì phải thả em và Tư Thần ra".
"Dựa vào cái gì ?"
Lưu Nguyệt Hy cười, ánh mắt nhìn Tư Mạc đầy thích thú lại có chút ấm áp cùng đau lòng. Lạnh lẽo nói ra bốn chữ " bản mệnh tương thông".
Nghe thấy bốn chữ đó, cả Tư Mạc, Từ Dương, Đằng Nguyên đều kinh ngạc, ánh mắt có chút tức giận, lại có chút nghi hoặc. Đôi mắt lạnh lẽo của Tư Mạc lướt qua linh hồn của tôi, như nhìn thấy điều gì đó, liền đưa tay ngăn cản Từ Dương.
Lưu Nguyệt Hy đỡ lấy Tư Thần, cùng nhau đáp xuống đất. Tư Mạc và Từ Dương cũng trở về bên cạnh tôi.
"Từ lúc nào?"
Tư Mạc lạnh lùng, không đầu không cuối hỏi. Lưu Nguyệt Hy cười đau lòng, ánh mắt phượng khẽ chuyển động.
"Anh ...không thể dịu dàng với em một chút được hay sao?"
"Đừng nói nhiều. Trả lời đi".
"Bùa Miêu quỷ ".
Hóa ra cô ta chính là người đã yểm bùa Miêu quỷ lên người tôi, sau đó đi vào trong giấc mơ của tôi. Cũng chính lúc đó, cô ta đã lợi dụng lúc mọi người không chú ý, đem bản mệnh của tôi và cô ta kết nối với nhau. Nếu lúc nãy cô ta bị hút vào trong chiếc hộp đó, chẳng phải là tôi cũng xong đời rồi hay sao?
Cô gái này bề ngoài xinh đẹp vậy mà lòng dạ lại độc hơn cả rắn. Đem bản mệnh tương thông, vậy chẳng phải là đem tính mạng của tôi đặt vào tay cô ta hay sao? Lỡ như cô ta buồn chán thế nào, lại muốn chết, không phải là tôi cũng phải chết oan uổng hay sao? Ác độc! Quá ác độc rồi.
"Tư Mạc, chẳng lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em sao?"
Ánh mắt Tư Mạc lạnh đi gấp mấy phần, đem tôi ôm chặt vào lòng, giọng lãnh khốc nói với cô ta rằng anh một chút cũng không hề có cảm giác gì với cô ta. Tôi nghe được mấy lời này, thật có chút động lòng. Từ trước tới nay, trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình tôi.
Cứ mãi chú tâm vào Lưu Nguyệt Hy và Tư Thần, quên mất bên cạnh còm có một Bối La Hy đang đau lòng rơi lệ.
"Xoẹt".
Một thanh kiếm với ánh sáng hồng phấn lấp lánh đâm xuyên qua linh thể tôi. Tôi cảm giác như mình sắp tan thành khói bụi. Cảm giác này thật khó tả biết mấy.
"Dựa vào đâu mà cô dám cướp anh ấy khỏi tay ta".
Tư Mạc lạnh lùng nhìn người vừa nói, ánh mắt chất chứa đầy sự tức giận. Âm khí trên người anh tỏa ra, áp bức tất cả mọi người có mặt tại đó. Anh một tay ôm chặt linh thể của tôi, tay còn lại bóp chặt cổ kẻ vừa đâm tôi, giọng nói lạnh lẽo thoát ra khỏi miệng, tưởng chừng như có thể đóng băng hết mọi thứ.
"Bối La Hy! Ta đã cảnh cáo cô một lần. Đừng ép ta phải tự mình giết cô".
Đôi mắt long lanh như ngọc khẽ động, vài giọt lệ ứa ra, chảy dài xuống hai bên má. Cổ bị bóp chặt, Bối La Hy khó khăn nói ra từng chữ. Mỗi một chữ nói ra đều có đến mấy phần đau lòng.
"Tư Mạc! Em vì anh từ bỏ tất cả. Đến cả lòng tự tôn của mình cũng không cần. Vì anh, hao tổn tu vi mấy trăm năm. Vì anh, rơi không biết bao nhiêu giọt lệ. Vậy mà ... Vậy mà vẫn không bằng một cái nhíu mày của Tô Ý Lan. Em thua rồi... Thua rồi ".
Cô ta cười như điên như dại, ánh mắt nhìn tôi căm phẫn đến đáng sợ. Tôi đang run rẩy trong vòng tay Tư Mạc, linh thể đang từng chút một mờ dần, vốn không để tâm mấy lời cô ta nói.
"Tư Mạc! Em ...em khó chịu quá".