"Không phải lỗi của con, là do số mệnh ".
Giọng nói phát ra sau lưng chúng tôi. Một thân hình già lom khom đang tiến tới. Ánh sáng từ những ngọn nến dần chiếu sáng thân thể người kia. Người mới bước vào chẳng ai khác là bà ngoại tôi.
Bà bước tới trước mặt Tư Mạc, cúi đầu gọi một tiếng "Linh Vương đại nhân". Tôi nhìn bà, ánh mắt ngơ ngác ngờ vực. Bà ngoại tôi, vậy mà lại biết được thân phận của Tư Mạc là Linh Vương, bá chủ Quỷ giới.
Tư Mạc không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, cái nụ cười lạnh lùng vốn có.
"Bà là linh môi".
Câu nói không đầu không đuôi của Từ Dương, bà ngoại tôi dời ánh sáng đặt lên ngừơi anh. Tôi lúc này lại càng mờ mịt, linh môi là gì thế kia.
Linh môi có nghĩa là hạng người trung gian (môi giới), giao tiếp giữa con người và “thần linh” nào đó thuộc thế giới siêu hình. Họ nhận lời dạy, chỉ dẫn của “thần linh”. Tùy theo kiếp cũ xa xưa của họ thuộc Quỷ chúng, Long chúng, hoặc Thiên chúng, thì nay họ có được những sức linh tương ưng.
Còn "linh môi" trong trường hợp của ngoại tôi là người trung lập giữa con người và quỷ vật. Chẳng trách lúc trước khi ăn cơm, Dực Phong lại nhìn bà ngoại như thế.
Trong lúc mọi sự chú ý đang đặt lên người ngoại tôi, một bàn tay với năm móng dài, nhọn hoắt bóp chặt cổ tôi. Một luồn khí lạnh truyền từ cổ rồi lan dần xuống toàn thân. Ánh mắt mẹ tôi dâng đầy sự thù hận, bàn tay bà như muốn bóp chết tôi ngay tức khắc.
Tôi nhìn mẹ, đôi mắt ngấn lệ. Người mẹ tôi yêu thương và kính trọng nhất bây giờ lại mấy giết tôi. Bảo tôi phải làm sao chấp nhận đây?
Một vệt sáng xoẹt tới, bàn tay đang siết cổ tôi bật ra. Tư Mạc lãnh khốc bước đến, ôm tôi vào lòng ngực lạnh lẽo quen thuộc.
"Nhã Tịnh, tại sao chấp niệm của con lại sâu nặng như vậy?"
Bà ngoại bước đến, buồn bã nói với mẹ tôi. Tôi biết, trong hoàn cảnh này, tôi đau một, bà đau mười. Con gái bà lại muốn giết cháu gái bà, bà biết phải nói thế nào đây.
"Băng Di chết trong lúc cứu Hân nhi, chỉ là trùng hợp. Số mệnh vốn sắp đặt sẵn con bé phải chết khi tròn 18 tuổi. Con chẳng phải cũng đã tính trước được rồi hay sao?"
Tôi càng nghe càng không hiểu, mấy lời mà bà nói thật sự quá cao thâm rồi.
"Số mệnh gì chứ? Nếu không phải bà cố ý ngăn cản thì tôi đã có thể cứu con gái tôi sống lại rồi".
"Hồ đồ! Con có biết mình đang nói gì không? "
Bà ngoại tức giận, cả cơ thể già nua run lên bần bật nhìn người trước mặt. Không khí vốn im lặng, giờ lại càng thêm phần căng thẳng. Tôi nhìn hai người trước mặt, cả hai đều là người mà tôi yêu thương và tin tưởng nhất.
"Hân! Đừng sợ".
Tư Mạc nhẹ nhàng đặt đôi môi lạnh như ngọc lên trán tôi, siết tôi thật chặt trong lòng ngực băng lãnh của mình. Trái tim tôi loạn xạ, cảm xúc lúc này thật khó có thể nói hết. Tôi thật rất muốn biết, thật ra chân tướng sự việc là như thế nào.
"Bà, mọi chuyện là như thế nào? Tại sao... Tại sao lại rối rắm như vậy?"
"Hân nhi, chuyện này thật không liên quan đến con. Băng Di từ lúc sinh ra vốn đã định sẵn có duyên âm, đến năm 18 tuổi, tự khắc sẽ có người đến rước đi".
Hóa ra bà ngoại là linh môi, chuyên giúp định hôn cho người âm và người còn sống. Năm đó, khi mẹ sinh ra Băng Di, bà đã biết chị ấy được định sẵn phải kết duyên âm. Và chính bà là người giúp sắp xếp chuyện kết hôn cho Băng Di và người âm kia.
Kể cả tôi cũng thế. Ngay từ lúc mẹ nhặt được tôi, bà đã sớm đoán được tôi cũng có duyên âm. Bà nói đó là số mệnh, mà đã là số mệnh thì không ai có thể thay đổi được. Chỉ là thân phận của tôi rất đặc biệt, cho nên ...
Nói đến đó, bà đột ngột dừng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn sang Tư Mạc. Anh vẫn như cũ, khuôn mặt lãnh khốc, dáng vẻ cao ngạo, chỉ khẽ cong môi lên cười.
Bà nói, năm tôi bị đuối nước, nếu không có Tư Mạc cứu giúp thì e rằng tôi cũng hồn lìa khỏi xác từ lâu. Sau đó bà mới biết, tôi sinh ra đã được định là người của Tư Mạc. Vòng ngọc trên tay tôi chính là tín vật năm đó anh để lại.
Để tránh cho tôi bị mẹ truy sát, bà đã tạo ra cái chết giả cho con gái của mình, sau đó gửi tôi đến Tứ Xuyên cùng dì Út. Chỉ là bà không ngờ, mẹ tôi lại tìm đến đó, còn cấu kết với hắc y nhân không rõ lai lịch .
Sau đó, tại từ đường Giang gia, cũng là bà sắp xếp để tôi và Tư Mạc hoàn thành lễ minh hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Những chuyện tiếp theo thì tôi đã biết, chỉ là hắc y nhân trong từ đường Giang gia là ai? Còn hai người mặc áo đen mà chúng tôi đã gặp trong thôn thì tôi có lẽ đã biết. Một người chính là Hinh Ninh, người còn lại chính là mẹ tôi.
"Dù như vậy thì đã sao chứ? Nó vốn không nên tồn tại ".
Câu nói đầy oán khí được thốt lên từ miệng của mẹ tôi. Nó như cái dao nhọn, đâm xuyên qua trái tim tôi. Hang động tĩnh lặng bỗng chốc nổi gió, cả người mẹ tôi tỏa ra một luồn âm khí dày đặc. Ánh mắt bà ngoại chợt lo lắng đầy kinh ngạc.
"Nhã Tịnh, con...con lại... Con lại tu quỷ? "