Chồng Quỷ

Chương 13:Chiếc xe của người chết.




Chiếc xích đu dưới tán cây cổ thụ đầu làng, đó là nơi tôi cùng đám bạn chơi đùa. Cánh đồng lúa mênh mông kia là nơi tôi theo mẹ đi cấy, dòng sông, con đê,... tất cả đều gợi lên sự thương nhớ. Bất giác nước mắt tôi rơi xuống, tôi nhớ mẹ, người đã hi sinh cả hạnh phúc riêng tư chỉ để cưu mang đứa trẻ mồ côi như tôi.

Tôi nhớ năm tôi 14 tuổi, bị đuối nước. Mẹ hoảng sợ đến phát khóc, ôm tôi chạy như điên đi tìm người cứu chữa. Vậy mà bây giờ...

"Không sao chứ ".

Hắn ôm lấy vai tôi, tôi lắc đầu, đưa tay lau nước mắt.

"Ai vậy?".

Giọng nói khàn khàn cất lên. Dáng người lom khom từ từ tiến lại gần chúng tôi. "Bà ngoại " tôi hét lên, chạy đến ôm lấy bà thút thít nói không nên lời.

Bà ngoại năm nay đã hơn 90 rồi, lưng còng tay run. Ngoài mẹ ra bà là người yêu thương, cưng chiều tôi nhất. Bà cũng là một trong những người già nhất thôn chúng tôi. Nhà của bà ở đầu thôn nên có ai đến bà là người đầu tiên phát hiện.

Bà đẩy nhẹ tôi ra, đôi mắt nhăn nheo híp lại. Bà nhìn tôi rất lâu, chớp chớp đôi mắt hô lên "Hân nhi". Sau đó nắm giữ tôi, hỏi có thật tôi là Hân nhi của bà không. Tôi gật đầu, bà bảo tôi vào nhà rồi nói.

Chúng tôi theo bà vào nhà. Đó là một gian nhà tranh nhỏ được bà dọn dẹp rất gọn gàng tươm tất. Tôi giới thiệu Triệu Tấn và tên chết tiệt kia với bà, bà gật đầu.

Triệu Tấn có nói điện thoại với bà vài lần nên cũng khá thân thiết, nói chuyện cũng rất thoải mái.

Tên chết tiệt kia cũng bước tới, ngồi xuống cạnh bà ra vẻ thân thiết lắm. Hắn nói với bà cứ gọi hắn là " Tiểu Mạc". Wow! Tên xấu xa, tôi hỏi hắn không trả lời. Bà tôi không hỏi, hắn lại tự nói. Được được anh muốn chọc tức chết tôi mà.

Tôi rót ly trà uống. Bà hỏi.

"Tiểu Mạc đây là... "

"Dạ. Con là chồng của Hân nhi ".

"Phụt"

Tôi phun hết nước trong miệng ra, ho sặc sụa. Trừng mắt giận dữ nhìn hắn. Tên chết tiệt, anh sao lại nói như vậy chứ? Tôi với hắn chỉ có hai lần, chưa cưới chưa hỏi sao lại là chồng tôi. Thật là ...

Bà ngoại tôi có hơi sững sờ, đi vào trong lấy ra thứ gì đó, đặt lên bàn. Đó là một cái hộp nhỏ màu đỏ. Bà mở nó ra, đôi mắt nhăn nheo hiện rõ sự kinh hãi.

"Sao có thể, nó ... chiếc vòng kia ..."

" Chiếc vòng, chiếc vòng gì vậy bà ngoại ".

"Chiếc vòng tay trắng làm bằng ngọc, trên đó có khắc hình phượng hoàng và một đóa sen rất tinh xảo".

"Có phải nó không? "

Tôi đưa tay lên, lắc lắc cổ tay. Bà nắm lấy cổ tay tôi, biểu cảm không nói nên lời. Bà hỏi tôi từ đâu có. Tôi bảo là vào ngày sin thần tròn 19 tuổi, sáng sớm đã thấy nó trong một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đặt trên bàn trang điểm. Tôi tưởng là quà sinh nhật thấy đẹp nên đeo vào.Bà thở dài, lắc đầu.

"Đúng là ý trời. Không thể bội ước".

Tên chết tiệt cong môi lên cười đầy ẩn ý.

Tôi hỏi bà có chuyện gì, bà bảo không có gì, cũng trễ rồi, đi ngủ sớm sáng mai nói tiếp.

Nhà bà có ba gian phòng ngủ. Bà đưa Triệu Tấn vào gian phòng thứ hai, gian còn lại là để cho tôi với tên chết tiệt kia. Tôi mở miệng muốn giải thích với bà, bà xoa đầu tôi, bảo đó là duyên nợ của tôi, không thể làm trái. Tôi nghe mà không hiểu bà đang muốn nói gì. Chỉ than dài, lặng lẽ đi vào phòng. Bà cũng về phòng ngủ.

Vừa mở cửa bước vào, tên chết tiệt kia đã nằm dài, chống một tay nghiêng đầu nhìn tôi.

" Phu nhân, đến đây ta ôm một cái ".

Tôi lườm hắn. Tên quỷ háo sắc.

"Sao vậy, em không muốn biết lai lịch chiếc vòng kia sao".

Con mắt tôi sáng lên. Chuyện này đánh trúng tâm lý tò mò của tôi rồi. Tôi chạy đến ngồi cạnh hắn, hỏi hắn về lai lịch chiếc vòng. Hắn mỉm cười, đưa tay lên. Trên cổ tay hắn cũng có một chiếc vòng, y hệt như cái của tôi. Tôi nắm tay hắn nhìn kĩ chiếc vòng, trên đó cũng có hoa sen và ... một con rồng.

"Thế nào, ngạc nhiên không ".

"Sao ... sao lại... "

Tôi đưa tay mình ra, đặt chiếc vòng cạnh chiếc vòng của hắn. Hai chiếc vòng chạm vào nhau liền phát sáng. Ô! Thật là vi diệu... Hắn nói đó là một cặp. Nhưng ... Tôi muốn biết chiếc vòng tay của tôi và hắn sao lại là một cặp thì hắn đã ghì tôi xuống giường, ôm tôi vào khuôn ngực lạnh lẽo của hắn bảo ngủ đi mai còn có việc quan trọng.

Tôi cũng hết cách, đành ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn. Trời đã vào hạ, tiếng côn trùng râm ran khắp nơi. Tiết trời nóng bức có tên chết này ở cạnh cũng tốt, cả cơ thể hắn toát ra một tràn khí lạnh giống như cái máy đều hòa di động tiện lợi phết. Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

....

Tiếng chuông điện thoại báo thức làm tôi giật mình. Đã 7h rồi sao...

Tôi vươn vai, ngáp một cái. Đêm qua thật ngủ ngon hết sức. Nhưng mà, tên kia đâu rồi.

"Dậy rồi sao, phu nhân em mau rửa mặt rồi ra ăn sáng đi. Vi phu và \*nải nải đã cất công nấu ăn cả buổi sáng đó".

\* nải nải nghĩa là bà bà ý mà (-:

Tôi ờ một tiếng, lật đật đi vệ sinh.

Xong xuôi mọi việc, tôi ngồi vào bàn, bà ngoại và tên quỷ kia đã ngồi sẵn vào bàn. Tôi hỏi Triệu Tấn đâu, hắn bảo anh nói mệt lát nữa sẽ ăn sau.

Tôi vui vẻ vừa ăn cơm, vừa trò chuyện cùng ngoại. Dù sao cũng hơn 2 năm rồi tôi không về thăm bà, trong lòng vô cùng áy náy.

"Tin mới nhất. Hôm qua, lúc 18h 47' một vụ tai nạn xe đã xảy ra trên đường núi đến làng Vụ Nguyên. Tài xế lái chiếc taxi của hẵng SNA đã tử vong tại hiện trường. Danh tính của nạn nhân được xác định là Mạc Tam, 42 tuổi, người của Mạc gia thôn."...

Đôi đũa trên tay tôi rơi xuống, ánh mắt nhìn vào màn hình tivi đang đưa tin về vụ tai nạn. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Thi thể đó, gương mặt đó, cái tên đó ... là Tam thúc, người tối qua đã chở chúng tôi đến làng Vụ Nguyên này. Chú ấy ... chú ấy chết rồi sao? Không... không thể nào. Rõ ràng đêm qua ... không lẽ chúng tôi lại gặp ma sao?

"Hân nhi con sao vậy? ".

"Chú ấy là ... là người đã chở con tối qua".

Bà ngoại nhìn tôi kinh ngạc. Sắc mặt tôi trắng bệch tái mét, tôi thật sự là đã gặp ma sao?

Chuyến xe đêm qua... chiếc taxi đó, người đàn ông đó ...

Tôi thật sự đã đi một chuyến xe mà tài xế là người đã chết, tôi cũng thật là đen quá rồi. Đến cả đi xe cũng gặp ma...