Tới chiều thân thể tôi đã gần như hồi phục nên tôi thu dọn một chút chuẩn bị đi học. Chương trình cấp 3 rất nặng, nếu nghỉ học sẽ phải học bù sẽ rất cực.
Đi ngang qua con đường tôi gặp nữ quỷ hôm qua, một bà lão tóc hoa râm ngồi ở trên tảng đá nhìn di ảnh một cô gái, lặng lẽ khóc.
Tôi do dự một lúc, tiến lại gần hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?”
“Hả?” Dường như tai bà lão không tốt lắm.
Tôi hỏi lại một lần, nói to hơn.
Bà lão rơi lệ đầy mặt, nức nở trả lời: “Con gái bà mấy hôm trước nghĩ quẩn đã nhảy lầu chết. Coi gái bảo bối của ta…”
Hóa ra nữ quỷ tôi nhìn thấy hôm qua là con gái bà lão này, nhảy lầu mà chết, thảo nào hơn nửa phần đầu của cô ấy đã nát bét như quả dưa hấu.
“Đã nói với nó, đừng dây dưa với người đàn ông đó nữa, nhưng nó không nghe. Đã nói nếu người đàn ông đó bỏ theo người tình thì cũng không cần phải cố gắng níu giữ làm gì, không ngờ được là… vậy mà nó lại nghĩ quẩn trong lòng!”
Nhìn bà lão nằm khóc trên mặt đất, tôi cũng đau lòng. Tuy rằng hôm qua nữ quỷ kia dọa tôi sợ muốn nhảy tim ra ngoài nhưng bà lão phải chịu tang con gái, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật sự rất đáng thương.
Tới trường học, từ xa đã thấy Vương béo bầm dập mặt mũi, một nửa mặt bị sưng vù, xem ra tối qua cha tôi đã dạy dỗ nó một chút.
Đáng đời! Ác giả ác báo.
Theo sau Vương béo là Hầu Minh Kiệt, không biết Lâm Đại Bảo thường cun cút như chó săn đã đi đâu.
Mấy lúc sau, chỉ thấy Vương béo luôn đứng cách xa trừng mắt đầy tức giận nhìn tôi, có điều tan học tôi luôn được cha tôi đón, nó cũng không dám tìm tôi làm phiền, ngày qua ngày gió êm sóng lặng.
Về tới cửa hàng đồ cổ, một người đàn ông trung niên đang mặt đỏ tía tai vây quanh cha tôi.
Chuyện liên quan tới quỷ thần, người thường bất lực, chỉ có thể cầu bái kỳ nhân dị sĩ mới có thể bảo toàn cho chính mình, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến tôi chết lặng.
Hốc mắt ông ta đã đỏ au đầy tơ máu, tay run run rẩy rẩy bám vào tay cha tôi cầu xin: “Mong ngài giúp tôi! Cầu xin ngài! Tôi thật sự bị vợ tôi ám không còn cách nào khác… Mỗi đêm bà ấy đều ngồi ở đầu giường nhìn tôi cười… Mấy nay tôi ăn không vô, ngủ không được, công việc cũng phải bỏ. Cứ tiếp tục như vậy thật sự tôi sẽ phát điên mất!”
Cha tôi quơ quơ chiếc quạt hương bồ trong tay, nhẹ giọng hừ một cái: “Sao lúc ông tìm tiểu tam bên ngoài không nghĩ tới những chuyện này? Trên đầu anh là trời, dưới chân anh là đất, đàn ông phải đầu đội trời chân đạp đất chứ!”
Người đàn ông kia bị cha tôi mắng chỉ biết tiu nghỉu, không dám tức giận, càng không dám phản bác.
“Phải phải phải, là tôi sai rồi, là tôi tiểu nhân, nhưng chuyện cô ấy nhảy lầu tôi không kiểm soát được. Cô ấy có thể ly hôn với tôi, tôi có thể mang hết tài sản cho cô ấy…”
Tôi ở bên cạnh nghe câu chuyện, thầm nghĩ người đàn ông này sẽ không phải là chồng của nữ quỷ kia chứ?
Cha tôi đưa ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: “Nếu cô ấy thật sự ly hôn, anh sẽ đem hết tài sản cho cô ấy còn mình đi khỏi nhà?”
“Chuyện này…” Người đàn ông kia mặt đỏ bừng, ấp úng.
Đúng là kẻ rỗng tuếch, chỉ được cái mạnh miệng.
Cha tôi đối với mẹ tôi là nhất vãng tình thâm, sau khi mẹ tôi qua đời ông chưa từng nghĩ tới chuyện tìm phụ nữ khác, oanh oanh yến yên với ông mà nói chỉ là mây bay.
Thật ra nếu ba tôi chịu tìm hẳn vẫn rất nhiều người đồng ý, tuy ông không anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tuổi cũng trung niên rồi nhưng tính cách ông rất tốt, sống có trách nhiệm, nếu ai ở cạnh cha tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Tuy rằng mẹ chỉ ở bên cha tôi một năm đã buông tay nhân gian nhưng thời điểm bà qua đời nhất định là đang yêu say đắm cha tôi.
Cha tôi si tâm chung tình như thế, đối với chuyện ngoại tình của người khác là cực kỳ coi thường.
“Ông chủ Mục, ông giúp tôi, nhất định tôi sẽ hậu tạ hậu hĩnh! Bao nhiêu tiền ông cứ nói, cho dù tôi không có tiền cũng sẽ gom đủ đưa cho ngài!”
Cha tôi uống một ngụm trà, vui vẻ trả lời: “Chúng tôi làm loại chuyện này, những thứ như tiền tài vật chất chỉ là đồ bỏ, không để làm gì cả. Chúng tôi làm việc chỉ dựa vào hai chữ, tâm tình.”
Mặt người đàn ông kia trắng bệch.
“Tâm tình tốt thì mọi chuyện đều dễ nói, tâm tình không tốt thì gì cũng không bàn nữa. Đừng nói chút tiền của anh, ngay cả núi vàng núi bạc đặt trước mặt thì tôi cũng không chớp mắt dù chỉ một cái.”
“...” Cha tôi cũng có thể giả bộ thật giỏi, hôm qua đi trung tâm thương mại còn không dám xuống tay mua bộ đồ Tây đắt tiền, nói muốn để lại cho tôi làm của hồi môn, không thể tùy ý tiêu xài.
Của hồi môn? 18 tuổi còn chưa biết vẫn sống hay đã chết, nói gì đến chuyện của hồi môn?
“Vậy tâm tình ngài hôm nay…”
“Không tốt.”
Người đàn ông kia muốn nổi giận nhưng lại không dám, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, đủ mọi màu sắc, biến hóa không ngừng.
“Ông chủ Mục, mạng nhỏ này của tôi nằm trong tay ông, từ sau khi vợ tôi xảy ra chuyện đã mấy ngày tôi đều không ngừng gặp chuyện xui xẻo, công việc thì bị ông chủ mắng, khách hàng lại vô cớ ngày càng ít đi, tôi cũng tổn thất không biết là bao nhiêu rồi… Sáng nay một chậu hoa rơi từ trên lầu xuống, nếu không phải tôi nhanh chóng né được thì đầu đã vỡ tan rồi! Mong ông giúp tôi, giờ tôi sợ vô cùng!”
“Giờ anh đang sợ? Sao lúc ngoại tình anh không nghĩ đến vợ của mình? Anh nhìn đi, quản không được nửa người thì hậu quả sẽ là như vậy!”
“Ông…”
Cha tôi trừng mắt: “Ông làm sao?”
Cha tôi làm nghề này cũng một thời gian đủ lâu, còn kiểu người nào là chưa gặp qua, người đàn ông này chỉ là một kẻ hèn hạ, cha tôi một chút cũng không để hắn vào mắt.
Bả vai người đàn ông kia co rụt lại, run run rẩy rẩy năn nỉ: “Ông chủ Mục, ngài cứu tôi đi, thật sự tôi không biết tìm ai nữa.”
“Tôi đã nói tâm tình không tốt.”
“Vậy… khi nào tâm tình ngài mới tốt?”
“Thứ 7 này. Ngày làm việc bình thường tôi không có tâm tình tốt.”
Cha tôi tự mở cửa hàng, nào có cái gọi là ngày làm việc hay ngày nghỉ, muốn làm việc thì mở cửa hàng, không muốn làm việc thì kéo cửa cuốn, ở trong nhà muốn làm gì thì làm.
“Thứ 7… vậy là còn vài ngày nữa! Tôi… tôi sợ tôi không sống được tới lúc ấy mất!”
“Không, anh không chết sớm như vậy đâu.”
Cha tôi nói thêm vài câu rồi đuổi ông ta đi, đóng cửa lại rồi cười nhạo chửi người đàn ông đó một trận.
Công việc qua lại giữa âm dương này rất thích hợp với cha tôi, đối với khách hàng mở miệng là dám mắng, giơ tay liền dám đánh, một chút cũng không coi khách hàng là thượng đế.
“Cha, nữ quỷ kia không phải suýt chút nữa đã nhập vào con sao? Cha chưa tiễn cô ta đi à?”
“Sao có thể, đương nhiên tiễn đi. Cô ta nhập vào người con, nếu không tiễn đi thì thật sự cô ta sẽ quấn lấy con. Người đàn ông này chỉ gặp vận xúi quẩy, do làm chuyện trái với lương tâm nên tự nghi thần nghi quỷ thôi.”
“Vậy à… Vậy cha định làm gì bây giờ?”
“Giúp hắn giải trừ vận xui, vừa lúc làm thịt hắn một chút, người đàn ông này quá ngu nguội, làm thịt hắn cũng không cần áy náy.”
Tôi cười cười: “Coi như ông ta mất học phí đi.”
Sáng sớm thứ 7, người đàn ông kia xuất hiện ở cửa tiệm nhà tôi, hai mắt sưng đỏ, hẳn đã lâu không ngủ.
Cha tôi vừa ra mở cửa hàng, người đàn ông kia thiếu chút nữa quỳ xuống: “Ông chủ Mục cứu mạng!”
… Là ông ta thật sự thời vận không tốt, xui xẻo đến mức này hay là tự có tật giật mình?
Cha tôi hừ một tiếng, không tiếp tục trêu cợt ông ta nữa.
Cha tôi dặn dò ông ta chuẩn bị một tớ giấy đỏ hình vuông, một ít tóc và móng tay của mình cùng ba hạt quả quýt. Ở bốn góc tờ giấy đỏ dùng bút lông vẽ hình bốn đồng xu. Ở trên bốn đồng xu, từ phải sang trái viết bốn câu “Thiên tai tảo khử”, “Vạn phúc kiều lai”, “Cát tường thống thái”, “An bình phú quý”.
Sau đó viết bát tự của mình vào mặt sau tờ giấy, tất nhiên là bát tự được ghi theo Thiên can Địa chi. Sau đó đặt móng tay, tóc cùng hạt quả quýt đặt lên mặt tờ giấy có viết bát tự, đợi đến giò Hợi mạt (tức cuối 10 giờ đêm) đem ra ngoài cửa đốt, sau khi đốt xong thì xoay người, không được nhìn quay lại, đi thẳng vào phòng ngủ đến ngày hôm sau, tự khắc sẽ được bình an cát tường.
“Chỉ như vậy là được?” Ông ta không quá tin tưởng, còn cảm thấy cha tôi như đang đùa giỡn ông ta.
“Sao? Anh không tin?”
“Tôi tin, tôi tin…” Người đàn ông kia miễn cưỡng đưa tiền, vẻ mặt tiu nghỉu rời đi.