Tên tôi là Mục Linh Nhi.
Trong mắt của người thường, gia tộc tôi không hề bình thường, bởi vì... gia tộc tôi lại truyền thừa việc tang lễ.
Ngành này ở thời thái bình thịnh thế hay thời u mê tăm tối đều có chỗ để sinh tồn.
Dần dần gia tộc tôi tạo thành một thôn không nhỏ, tuy rằng ở nơi hẻo lánh nhưng cũng giàu có phát triển.
Người trong thôn tới tám chín phần đều là người Mục gia. Ông nội tôi hiện giờ là người cao tuổi nhất, cũng là người lợi hại nhất. Không biết cụ thể ông đã bao nhiêu tuổi nhưng tình thần vẫn quắc thước, càng già càng dẻo dai. Hiện giờ ông sống ở tòa nhà trung tâm của thôn.
Bố tôi Mục Chính Hoằng là con trường nhưng không ở trong thôn Mục gia, sau khi cưới vợ đã mở một cửa hàng đồ cổ ở nội thành.
Cửa hàng đồ cổ ở trung tâm thành phố, là một ngôi nhà 3 tầng lầu. Lầu một làm nơi buôn bán, lầu hai là nơi sinh hoạt, lầu ba còn lại là kho hàng.
Bên ngoài, cửa hàng có buôn bán một số đồ cổ cũng đã lâu đời nhưng bên trong công việc chính của cha tôi lại là hàng ma đuổi quỷ, bán pháp khí trấn hồn. Khách hàng đều là người quen giới thiệu cho nhau, bởi dù sao xa hội bây giờ là xã hội theo chủ nghĩa duy vật, những chuyện mang tính tâm linh này đều chỉ có thể ngấm ngầm mà làm.
Ở một gia tộc không tầm thường như vậy, sinh ra trong một gia đình không tầm thường như thế, tôi từ ban đầu đã là không tầm thường.
Nhưng cái "không tầm thường" này lại là cái tôi không muốn nhất, nó chỉ mang tới cho tôi sự đau khổ vô tận.
Tuy rằng toàn bộ gia tộc tôi đều tránh không thoát được số mệnh phải giao tiếp với quỷ nhưng tôi lại là kẻ có liên hệ với quỷ "sâu nhất".
Phần "sâu" này ngay từ khi tôi sinh ra đã được bắt đầu.
Tôi sinh ra đúng giữa tháng bảy, thường gọi là quỷ tiết. Không biết vì sao, khi tôi vừa mở mắt thì hai mắt đỏ au, tiếng khóc cất lên nỉ non như vạn quỷ thảm thiết ngàn hồn tru lên, trời đất biến sắc.
Khi đó là lúc chạng vạng, nửa giờ trước trời vẫn đang hửng dần, ngay lúc tôi sinh ra thì sắc trời đột nhiên trở tối, nhiệt độ giảm sâu, khắp nơi phảng phất bị bao phủ bởi khí đen.
Cuồng phong nổi lên khiến đại thụ bên đường cũng nghiêng ngả, sấm sét ầm ầm, vốn thời tiết oi bức đột nhiên lại rét lạnh khiến chó ở các nhà xung quanh sủa như điên không ngừng. Mẹ của tôi chỉ kịp đưa mắt nhìn tôi một cái, hai mắt rưng rưng nhắm lại rồi đột ngột qua đời.
Ngay trong đêm đó, Mục Chính Hoằng cha tôi vội vang mai táng vợ, sau đó dùng một tấm vải bố trắng bọc lấy tôi, lên đường về Mục gia thôn.
Cha tôi ôm tôi vào tới sân nhà ông nội liền quỳ sụp xuống. Ông nội nghe được động tĩnh, tay chống trượng đầu rồng chậm rãi đi từ trong nhà ra, thấy đôi khóc thảm thiết, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ au của tôi, thỏ dài: "Ài, sinh dị đồng, đứa nhỏ này có thể gặp quỷ."
Cha tôi kinh hãi lắp bắp: "Nó có mắt âm dương?"
Ông nội tôi bấm đốt ngón tay, nặng nề nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này sinh ra đã mang sát trong mệnh, sinh ở thời âm địa âm, bát tự lại quá nhẹ, vốn đã dễ dàng trêu chọc âm hồn. Hai mắt này, con thấy không, đỏ au giống quỷ hồn... Có thể thấy thông âm dương... Chà, Cha thấy, Chính Hoằng à, đứa nhỏ này sợ giữ không được."
Lúc ấy cha tôi liền quỳ rạp xuống, vốn là một người đàn ông vui vẻ lạc quan, kiên nghị quả cảm mà lúc này cũng đã nước mắt rơi thành hàng: "Đây là cốt nhục duy nhất Nhã Nhã để lại cho con..."
Ông nội tôi thở dài, xoay người mở ra một cái rương làm bằng gỗ trầm, bên trong chất đống các thẻ tre cùng sách cổ. Đôi tay già nua khô gầy lần sờ bên trong một hồi, lấy ra một chiếc hộp vuông cổ xưa, bên trong chứa một viên ngọc màu đỏ, trên bề mặt dường như có màu vàng lay động.
Ông nội tôi cung kính đặt nó xuống giữa chiếc bàn gỗ tròn ở trung tâm nhà, quỳ xuống hành lễ về phía viên ngọc.
Cha tôi nhìn đến viên ngọc này, mặt biến sắc, giật mình hỏi: "Đây là... cái hộp từ bé cha đã không cho chúng con mở ra? Đây là bảo vật gia truyền của Mục gia?!"
Ông nội gầm lên một tiếng: "Cha đã quỳ xuống, con còn đứng đó làm gì?!"
Cha tôi vội vàng ôm tôi dập đầu bái lạy.
Ông nội tôi đứng dậy, tay cung kính cầm lấy viên ngọc giao cho cha tôi.
"Cha, đây là..."
"Con là con trưởng của Mục gia, cho con gái con dùng cũng không có gì đáng trách."
"Khối ngọc này là..."
Ông nội lắc đầu, không nhắc đến lai lịch viên ngọc, chỉ dặn dò: "Lấy một sợi chỉ đỏ xuyên vào khối ngọc này rồi cho cháu đeo theo người, không thể để khối ngọc rời khỏi người nó dù chỉ một lát, khối ngọc này hẳn có thể bảo vệ cho nó đến khi 18 tuổi. Đến lúc đó... Ài, cũng chỉ có thể trông đợi đứa nhỏ này tự tạo vận mệnh cho mình."
Thật kỳ lạ, khối ngọc đỏ bừng này vừa được đặt vào trong tã thì tôi ngừng khóc, hai mắt đỏ au cũng dần dần chuyển thành màu đen bình thường.
Cha tôi kêu lên ngàng nhiên, ông nội tiến đến nhìn hai mắt trong vắt của tôi, tay bấm đốt: "Xem ra đứa nhỏ này cũng có chút hạnh vận. Đen nó lên vậy mà có thể che được mắt Âm Dương."
Chẳng lẽ... số mệnh đứa nhỏ này đã được chú định có duyên phận với Đế Quân đại nhân cao cao tại thượng kia?
Cha tôi cảm kích ông nội đã đem chi bảo gia truyền của gia tộc trao cho tôi, ông quỷ xuống dập đầu lạy ông nội ba cái, quay đầu rời đi.
Ông nội tôi nhìn theo bóng dáng cha tôi rời đi, nhìn bầu trời tối đen như mực, lắc đầu thở dài. Đứa nhỏ này không biết là may mắn hay bất hạnh của Mục gia...
***
Theo lời căn dặn của ông nội không được để rời thân dù chỉ một khắc, tôi luôn cảm thấy khối ngọc trên người tôi càng ngày càng đỏ.
Nam mang vàng nữ mang ngọc, theo tục ngữ nữ mang ngọc có thể dưỡng thân, nhưng tôi lại cảm thấy không phải nó dưỡng tôi mà là tôi dưỡng nó mới đúng.
Nhìn kĩ khối ngọc dưới ánh mặt trời có thể thấy được có rất nhiều chữ viết, nhưng chữ rất nhiều, tôi thật sự không phân biệt được rõ nhưng cảm giác đó là chữ cổ.
Có khối ngọc đỏ này tôi sẽ không thấy những thứ không sạch sẽ. Tuy rằng tôi chỉ cần gỡ khối ngọc trên cổ xuống là có thể thấy được những thứ người thường không thể nhìn đến, nhưng cũng như một người bình thường, tôi không có sở thích kinh hãi như thế, cho nên cho dù ở trong tình huống nào tôi đều sẽ không gỡ miếng ngọc trên cổ xuống.
Thoạt nhìn cuộc sống bình an không có vấn đề gì, nhưng khoảng cách đến thời điểm 18 tuổi càng ngày càng gần, nói không lo âu khi đến "thời điểm chết chóc" này là giả.
Cha tôi lại rất cởi mở, ông theo đuổi nguyên tắc "cuộc đời ngắn ngủi, cứ tận hưởng vui thú trước mắt", ông luôn trấn an tôi muốn làm gì cứ làm, tận hưởng thời gian hiện tại chứ không cần phải lo lắng đề phòng cho tai họa tương lai.
Được cha động viên an ủi, tương lai u ám của tôi lại lần nữa nhén lên một tia hi vọng.