Sau khi Tạ Kỳ về nhà, cậu tìm rượu thuốc và thạch cao trong tủ, lò mò bôi thuốc lên người.
Cậu tìm một tấm gương rồi soi thử thấy cũng không bị bầm mà chỉ bị đau.
Bôi rượu thuốc lên rồi xoa bóp nhè nhẹ, đợi cho rượu thuốc thấm vào da sau đó mới cho thuốc lên.
Vài năm nay thể lực của cậu cũng sa sút rất nhiều, cứ làm động tác gì mạnh là sẽ bong gân ngay.
Tạ Kỳ làm xong, mặc quần áo vào lại. Hôm nay tắm cũng không tắm được nên lau qua cho xong.
Chờ đến khi dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy, nhìn thời gian cũng đã hơn tám giờ nên cậu lấy bài tập ra làm.
Thành tích của Tạ Kỳ rất tốt, xếp hạng toàn trường luôn trong top 10. Nói cậu rất giỏi cũng không hẳn vì dù sao hai năm rưỡi này cậu chỉ mới đứng nhất toàn trường một lần.
Nếu nói về thông minh, tất nhiên Tạ Kỳ rất thông minh nhưng vì bệnh run giật thị giác đó khiến cậu chậm hơn người ta rất nhiều, cũng liên lụy cả bản thân cậu --- run giật thị giác của cậu không năng, theo bác sĩ nói càng ngày sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó con mắt này sẽ rất phiền phức, mệt mỏi vô cùng.
Làm một bài thi phải nhỏ mắt ba lần, lượng thuốc nhỏ mắt tiêu hao cũng rất lớn, vì nó khác những loại thông thường, chuyên dùng để làm dịu tần suất run giật của mắt thành ra giá cả sẽ đắt đỏ hơn nhiều, một tháng phải chi tận 600 tiền thuốc.
Khoản chi phí này không thể tiết kiệm được, dù sao nếu không nhỏ mắt cậu phải nhắm mắt rất lâu để giảm bớt cơn đau.
Vì tật bệnh này đã khiến cho cuộc sống cậu không ít rắc rối, thậm chí cậu còn không thể thích gì làm nấy theo ý mình, thành ra cũng khiến thành tích của mình giao động theo.
Nhưng dù sao Tạ Kỳ cũng không quá mong muốn được hạng nhất, cũng không chấp niệm gì với chuyện đó cả, tất cả chỉ thuận theo mà đi thôi.
Trước khi ngủ chuông điện thoại chợt vang lên, lúc đầu Tạ Kỳ định không nghe nhưng sau một lúc do dự cậu vẫn phải ngồi dậy mở điện thoại ra nhìn, thấy là tin nhắn trong group nhỏ, còn @ nhắc tên cậu nên cậu bấm vào.
Chiến Thần Thuần Ái: "Kỳ Tử ơi ~ có đó không? Tối tan học ra dựng quầy bán hàng với tớ nhé?"
Tạ Kỳ: "Quầy bán hàng gì?"
Chiến Thần Thuần Ái: "Bán mỹ mạo của cậu (yêu tinh)."
Tạ Kỳ: "Bán thế nào?"
Chiến Thần Thuần Ái: "Cậu đứng thôi là được, bao giờ khách tới cậu nói ngọt ngạo một chút."
Tạ Kỳ: "Vậy là bán cái gì?"
Chiến Thần Thuần Ái: "Bán vòng tay với hoa tai, cậu mà bán chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt, dùng sao cậu cũng rất đẹp mà!"
Đúng là Tạ Kỳ trông đẹp thật, dáng vấp phát triển, hồi khai giảng lớp mười còn khiến một trận dư luận xào xáo --- Tinh thần của trường trung học số 1 thành phố tuy nghiêm khắc là thế, nhưng vẫn không kìm hãm được học sinh lén nhau thảo luận xem nam khôi của trường là ai, mặc dù có nhiều người bỏ phiếu cho Tạ Kỳ nhưng người giành giải lại là một học sinh thể dục khác, cao ráo đẹp trai vô cùng, nhưng vẫn kém xa Tạ Kỳ, thậm chí chỉ cao 1m76 còn chẳng bằng Tạ Kỳ. Rất nhiều học sinh không đồng ý nên ai cũng ngầm thừa nhận nam khôi chính là cậu.
Còn Tạ Kỳ thì chẳng để ý đến những chuyện này, có vẻ ngoài điển trai cách mấy thì vài chục năm cũng thành rau cúc vàng, khoe khoang vốn liếng cũng chẳng có ích gì, cho nên có khi cậu còn chẳng thích ai nói mình đẹp.
Nhưng người thân nói cậu vậy thì...ừm, thì không sao.
Lý Tư Văn nói như vậy, Tạ Kỳ cũng đồng ý, nhưng cậu vẫn phải hỏi thêm: "Cậu lấy nguồn cung đâu ra, chi phí bao nhiêu? Định bán bao nhiêu?"
Lý Tư Văn nói: "Giá vòng tay thì chỉ bằng tiền mua hạt châu với dây thôi, khoảng một trăm nhân dân tệ. Hoa tai là tớ lấy từ hàng của chị tớ, nhưng mà tiện, vòng tay hay hoa tai bán 25 thôi."
Tạ Kỳ cân nhắc thấy khá hợp lý nên không nói gì nữa.
Sau khi hẹn xong, Tạ Kỳ vẫn không chịu được nên nói một tiếng rồi đi ngủ.
Một giấc ngủ này ngọt ngào tự nhiên vô cùng.
Thời tiết giữa tháng ba không lạnh lắm nhưng nhiệt độ cũng đang dần tăng lên, hoa đào trước cửa nhà Tạ Kỳ bắt đầu đâm chồi nảy lộc, nở ra những nụ hồng phấn, rõ ràng mùa xuân đã lặng lẽ đến rồi.
Tạ Kỳ mặc đồng phục học sinh đen trắng, bên trong cũng không mặc áo len, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trên đầu đội mũ bóng chày rồi đi ra ngoài.
Hôm nay là thứ sáu, còn phải học thêm một ngày nữa.
Nhưng khi gần đến trường Tạ Kỳ lại gặp người quen, cậu không muốn gặp rắc rối nên hạ vành mũ xuống che đi nửa gương mặt, chuẩn bị lướt qua người này thì bị gọi lại: "Đứng lại đó cho tôi."
Tạ Kỳ vờ như không nghe thấy, thậm chí còn tăng tốc bước về phía trước, kết quả lại bị người con trai đó chạy tới ba bước tóm lấy bả vai: "Tôi gọi cậu, cậu không nghe à?"
Tạ Kỳ dừng bước, quay đầu lại nhìn Lý Tử Nghị hỏi: "Có chuyện gì à?"
Sau đó liếc sang nhìn thuốc lá trong tay hắn, cậu khẽ nhíu mày, cậu ghét người hút thuốc lá.
Lý Tử Nghị ngạo mạn nói: "Tất nhiên là có, chuyện lúc trước cậu đánh tôi tôi không tính toán với cậu, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể thực hiện những lời mà mình đã hứa với cậu."
Tạ Kỳ nhịn không được bịt mũi nhỏ giọng nói: "Cậu có biết là mình bị thối mồm không?"
Mấy nam sinh sau lưng Lý Tử Nghị bật cười, Lý Tử Nghị biến sức, cả giận nói: "Cậu nói vớ vẩn cái gì đó! Cậu lại đây cho tôi!"
Hắn nói rồi kéo Tạ Kỳ định dắt vào một con hẻm nhỏ.
Tạ Kỳ lập tức tránh ra, dáng người cậu cao, mà cái tên cứ kêu gào muốn ngủ với cậu còn không cao bằng cậu, Tạ Kỳ thấy không thể hiểu được, lẽ nào cậu dễ bắt nạt đến vậy sao?
Chắc là vậy rồi, mặt dù trông cậu cao là thế nhưng dáng người ốm nhách chẳng thể gọi là vạm vỡ gì.
Lại có thêm một gương mặt ưa nhìn nên vì thế chuyện tốt chuyện xấu kiểu gì cũng từ gương mặt này mà ra.
Tạ Kỳ lạnh lùng nói: "Cậu cao được 1m80 không? Tôi thích con trai như vậy, cũng thích ai cao hơn mình, học giỏi hơn mình, cậu có không?" Cậu nhìn hắn từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, vểnh môi lên, dù không nói gì nhưng ánh mắt đó đầy sự khinh miệt không hề tránh né.
Lý Tử Nghị thẹn quá hóa giận: "Cậu thì tốt lành gì? Vờ vịt hay lắm nhỉ? Rõ ràng nghèo đến mức phải đi bán mông mà còn vờ vịt với tôi, tôi đã tốt bụng cho cậu một con đường lại còn không biết tốt xấu!"
Nói rồi, hắn liền đưa tay tóm lấy cổ áo Tạ Kỳ. Chân tay Tạ Kỳ dài, người cũng nhanh nhẹn nên lập tức tránh thoát, thậm chí cậu còn quay người lại cách bọn chúng một khoảng, nhẹ nhàng giễu cợt thêm: "Học sinh cấp ba cả rồi, vậy mà thể lực của người cũng yếu nữa chứ."
Lý Tư Nghị: "!!! Tao muốn xé nát cái miệng của mày!"
Ánh mắt hắn đỏ lên, muốn đuổi theo Tạ Kỳ nhưng lại bị Tào Trạch Khải ngăn lại, nhỏ giọng nhắc: "Bảo vệ nhìn sang phía chúng ta đấy."
Lý Tử Nghị cố nén lửa giận nói: "Thằng khốn!"
Tào Trạch Khải hỏi hắn: "Nó điên thật đấy, làm sao giờ?"
Lý Tử Nghị cả giận nói: "Hồi trước cả trường tổ chức quyên tiền ai cũng nói Tạ Kỳ rất thiếu tiền, bây giờ nó không thiếu nữa, chắc chắn là được người khác bao nuôi! Đến cái này còn vờ vịt với ông đây, hừ!"
Tào Trạch Khải: "...Nó đúng là có khả năng thật, dù sao dáng nó cũng được các phú bà thích lắm."
Lý Tử Nghị nói với Tào Trạch Khải: "Mày theo nó đi, được bao nuôi thì kiểu gì cũng lòi đuôi thôi, đến lúc đó chụp vài tấm rồi tao cho nó thân bại danh liệt, muốn chơi thế nào thì tao chơi thấy ấy."
*
Buổi chiều tan học, Tạ Kỳ như nhớ đến gì đó xong mới nói với Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt: "Tớ phải đến bệnh viện, tối nay bảy giờ chúng ta ra chợ đêm nhé."
Lý Tư Văn mau chóng đáp lại: "Được được, cứ theo giờ giấc của cậu."
Tạ Kỳ yên lòng đến bệnh viện.
Người đàn ông trên giường vẫn như vậy không có gì thay đổi, chỉ là trên người đã được đổi thành bộ đồ ngủ vịt vàng, trông có vẻ trẻ con đến lạ.
Tạ Kỳ biết chắc chắn đây không phải đồ ngủ của Tần Dịch Chi, rất có thể là do Diêu Văn Châu đã mua cho anh.
Phòng VIP của Tần Dịch chi rất rộng, có cửa vào từ phía sau, bên phải còn có thêm phòng khách và một phòng dành cho người nhà nghỉ ngơi. Ngay cả phòng tắm cũng được sửa sang lại.
Tạ Kỳ không có gì để nói với anh bèn dứt khoát đọc sách kể chuyện, sau đó hôn Tần Dịch Chi như thường lệ.
Bây giờ Tạ Kỳ đã đơn giản hóa bước này, cậu cứ cầm lấy tay Tần Dịch Chi đặt lên môi rồi giữ ở đó.
Thế nhưng bây giờ Tần Dịch Chi lại hoàn toàn không có phản ứng, đến ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động.
Lúc Tạ Kỳ nhận được cuộc goi khác từ Diêu Văn Châu, cậu cũng không thể ăn ngay nói thật được nữa, bèn nói dối rằng: "Ngón tay anh ấy nhúc nhích ạ."
Diêu Văn Châu hỏi cậu: "Con hôn môi nó à?"
Tạ Kỳ chớp mắt một cái, giọng yếu ớt hơn một chút, hạ giọng đáp: "Dạ."
Diêu Văn Châu phiền muộn nói: "Chắc là không còn hứng thú nữa rồi."
Bà nói xong cũng chìm vào im lặng quỷ dị.
Tạ Kỳ cũng bắt đầu thấy sợ theo, mong là bà đừng nói câu gì gây sốc bắt cậu làm chuyện quá giới hạn nữa.
Diêu Văn Châu mau chóng lên tiếng: "Ngày mốt con được nghỉ phải không? Hay là cuối tuần con tới ở với Dịch Chi nhé? Dù sao trong phòng bệnh còn một phòng khác để con ngủ mà."
Tạ Kỳ: "..."
Trong lòng cậu thấy do dự là cậu lại nhớ ngay đến 20 vạn, có thể cầm được số tiền này, tất nhiên phải mất nhiều thời gian, chẳng phải rất rõ ràng đó sao?"
Cho nên Tạ Kỳ bình tĩnh đáp: "Dạ được."
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Kỳ liếc nhìn Tần Dịch Chi, cậu hi thất thần, trước đó cậu đã hiểu nhưng bây giờ lại hoàn toàn không hiểu, chẳng phải do cậu qua loa quá rồi sao?
Tạ Kỳ nghĩ như vậy nên trong lòng sẽ động, nhéo nhéo ngón tay, cuối cùng thuyết phục mình. Cậu cúi người, áp mặt đến gần Tần Dịch Chi, cậu không hôn lên môi Tần Dịch Chi, hôn một lần còn được chứ hôn nhiều lần cũng thật là kì lạ.
Bởi vậy cậu nhích lại gần lỗ tai Tần Dịch Chi, môi khẽ mấp máy, hơi thở phả lên tai Tần Dịch Chi, cậu vẫn hơi do dự, nhưng cũng mau chóng thuyết phục bản thân mình. Và rồi chỉ trong chốc lát cậu đã hạ quyết tâm, đôi môi hồng nhuận hôn lên vành tai của Tần Dịch Chi.
Cậu vừa hôn vừa vuốt ve tay Tần Dịch Chi giống như muốn xem thử hắn có phản ứng gì không, nhưng chờ mong mãi vẫn không nhận được đáp án mình mong muốn.
Cậu lùi người lại, tự nhủ: "Xem ra trước đó là ngoài ý muốn rồi."
Số tiền đó có thể nhận trong một khoản thời gian nữa.
Tạ Kỳ hài lòng, mặc dù niềm vui này dựa trên nỗi đau của Tần Dịch Chi và Diêu Văn Châu nhưng cậu vẫn bình tĩnh.
Nhưng Tạ Kỳ lại không biết rằng khi cậu rời đi, tay của Tần Dịch Chi đã chậm rãi siết chặt, vành tai bị cậu hôn cũng dần dần đỏ ửng.
*
Tạ Kỳ cưỡi con xe đạp đến khu chợ đêm mà mình đã hẹn với đám Lý Tư Văn.
Chợ đêm của thành phố rất lớn, người dân dựng quầy hàng nhiều vô cùng. Thật ra vòng tay với hoa tai của Lý Tư Văn bàn bán cũng không có sức cạnh tranh gì --- người trẻ tuổi đến đây bán, mười người thì hết tám người bán trang sức.
Nhưng giá trị nhan sắc của chủ quán thật sự có khả năng hấp dẫn nhiều khách khác nhau, đó cũng là lý do tại sao Lý Tư Văn muốn Tạ Kỳ đến.
Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt đều là những kiểu học sinh bình thường, mặt mũi cũng không có gì xuất sắc, chẳng khác người thường là bao. Nhưng Tạ Kỳ lại không như vậy, hai người họ rất tin rằng Tạ Kỳ có thể dựa vào gương mặt này để đạt sát tứ phương.
Vậy nên sau khi cả đám tụ lại, Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt dựng sạp hàng rồi nhờ Tạ Kỳ bán, hai người họ không đi ngay mà ở lại bên cạnh, Tạ Kỳ thấy khó hiểu nói: "Tớ bán các cậu cứ đi chơi, không cần đợi đâu."
Lý Tư Văn hạ giọng: "Cậu không hiểu rồi, hai bớt hỗ trợ làm phông nền cho cậu. Có chúng tớ ở đây, cậu sẽ càng trở nên lấp lánh!"
Tạ Kỳ: "Thôi, không cần vậy đâu, tớ bán mình là được rồi, các cậu không cần làm phông nền."
Cậu phát hiện hai người này đều đề cao giá trị nhan sắc, mặc dù thật tế là vậy nhưng nói ra vẫn phần nào làm người ta đau lòng.
Lý Tư Văn thấy Tạ Kỳ còn đội mũi lưỡi trai bèn cởi nó ra, nói thầm với cậu: "Tóc cậu dài, cắt bớt đi chứ che mặt hết rồi kìa."
Tạ Kỳ bình tĩnh nói: "Về rồi cắt."
Biết ý của cô, cậu đổ ít nước vào tay để làm ẩm, bôi lên phần tóc gãy rồi hất nó qua một bên để lộ trán và toàn bộ gương mặt, đến cả đôi mắt vàng cũng lộ ra.
Chợ đêm vừa mới bắt đầu nên cũng chưa được bao nhiêu người, có hai cố gái kéo nhau đỏ mặt đến trước Tạ Kỳ. Lúc lựa vòng còn không trả giá chỉ đưa tiền, sau đó ngượng ngùng hỏi Tạ Kỳ: "Anh trai, anh có thể cho em wechat không?"
Tạ Kỳ đã chuẩn bị từ lâu, cậu vén tay áo khoác lên để lộ ra một chiếc đồng hồ thông minh rồi cười nói: "Chị ơi, em không có wechat."
Hai người thấy đồng hồ thông minh của cậu thì giật cả mình, lắp bắp lí nhí hỏi: "Cậu, câu bao nhiêu tuổi?"
Tạ Kỳ vẫn cười tủm tỉm: "Năm nay em 12 tuổi."
Hai nữ sinh: "..."
Lý Tư Văn, Phạm Thanh Việt: "..."