Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi

Chương 57: Chương 57




Trong lúc ăn cơm Tuấn Khải nhận thấy Nhã Uyên có gì đó khác lạ khi cô ngồi bên cạnh anh bỗng trầm tư ít nói hơn nên anh gắp thức ăn vào bát cho cô xem cô sẽ phản ứng như thế nào? Nhưng Nhã Uyên căn bản đang chìm trong những suy nghĩ mông lung nên chẳng để ý đến hành động quan tâm của anh dành cho mình. Mẹ cô thấy vậy liền nói:

- Nhã Uyên con mau ăn đi sao lại ngồi ngây ra vậy con gái? Mọi khi mẹ thấy con ăn nhiều lắm mà hay lại ngại còn rể, mà hai vợ chồng con có thể thức đêm để canh chừng nồi bánh chưng giúp ba mẹ không?

Lúc này Nhã Uyên mới giật mình vội nói:

- Dạ! Ba mẹ cứ nghỉ sớm đi mọi việc còn lại cứ để vợ chồng con lo ạ.

Gần mười một giờ đêm Nhã Uyên ngồi trước bếp lửa cháy bập bùng lâu lâu lại ngáp một lần nên Tuấn Khải nói:

- Em vào nhà ngủ trước đi, để mình anh ngồi canh bếp cũng được mà.

Nhã Uyên cần một thành củi hẩy hẩy vào bếp nói:

- Em chưa buồn ngủ mà để một mình anh ngồi đây em lo anh sẽ buồn ngủ ấy.

Tuấn Khải đưa tay kéo Nhã Uyên ngồi sát bên mình rồi nói:

- Khi nãy trong lúc ăn cơm em nghĩ gì mà ngơ ngẩn vậy?

Thật ra Nhã Uyên biết trái tim của mình đã thuộc về anh Tuấn Khải rồi nên cô hay nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ phải rời khỏi anh và nhất định khi ấy cô sẽ rất đau khổ. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ tan và tình có ngọt ngào đến mấy mà không xuất phát điểm tự cơ sở hai người tự nguyện yêu nhau thì kết quả cũng sẽ tan theo mây khói mà thôi. Nhã Uyên ngả đầu dựa vào vai của anh và giọng cô đều đều cất lên:

- Anh này, tuy hai chúng ta trở thành vợ chồng trên hợp đồng nhưng em thay mặt ba mẹ của em cám ơn anh rất nhiều vì anh đã xây cho ba mẹ một căn nhà mới. Anh cũng biết rõ hoàn cảnh của gia đình nhà em nên em không biết bao giờ em mới có thể trả được ân tình này của anh, với em cũng không ngờ anh vậy mà về đây cùng với gia đình em xum họp trong những ngày cuối năm này.

Anh biết không? Ba mẹ của em đã rất tự hào và vui vẻ mà đi khoe khắp xóm về con rể yêu quý là anh đấy, em ước gì lúc nào ba mẹ cũng vui vẻ như hôm nay. Cám ơn anh, cám ơn anh rất nhiều....

Tuấn Khải nghe ra trong lời tâm sự của cô vợ nhỏ có rất nhiều lo lắng nên đưa tay choàng qua vai ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán cô một nụ hôn rồi nói:

- Vì em là vợ của anh nên gia đình của em cũng là gia đình của anh hơn nữa nếu anh không về đây ăn tết cùng gia đình em thì anh sẽ phải một mình ở biệt thự to đùng trong sự cô đơn và trống trải vì không có em. Anh nói có thể em không tin nhưng hình như anh đã bị cơ thể tươi trẻ này của em cuốn hút mất rồi, anh không thể kiềm chế được bản thân mà lúc nào cũng nhớ đến những lúc chúng ta ân ái nhất là bộ dáng của em nằm dưới thân anh mà rên rỉ, làm nũng với anh. Nói tóm lại em là người của anh và chỉ được của là riêng anh thôi nghe không Nhã Uyên?.

Trong đêm tối tĩnh mịch hai vợ chồng son ngồi tâm sự và rõ ràng Nhã Uyên đã moi hết ruột gan ra để nói nên mong muốn của mình hi vọng ngày nào cũng được ở bên anh vì cô đã lỡ yêu anh mất rồi nhưng anh lại chẳng để ý đến chút tâm tư hèn mọn này của cô mà cái anh cần là thân xác của cô để anh thoả mãn nhu cầu sinh lí rất cao của mình mà thôi. Nhã Uyên biết rõ tình yêu cô dành cho anh là thật nhưng với anh thì chỉ là một cuộc giao dịch tình tiền sòng phẳng sau khi rời giường thì sẽ không ai nợ ai.

Nhã Uyên không khỏi xót xa cho bản thân vì rốt cuộc cô cũng chỉ giống như những cô gái bán hoa trong chính cuộc hôn nhân của mình và khách hàng bao nuôi cô lại chính là người chồng cô đã lỡ yêu anh mất rồi.Giọt nước mắt hờn tủi đã lăn dài trên má nhưng cô vội đưa tay quyệt đi vì cô sợ anh Tuấn Khải sẽ nhìn thấy và cười nhạo cô.

Còn Tuấn Khải sao lại không hiểu lời nói của Nhã Uyên kia chứ? Bởi anh là một tổng giám đốc lăn lộn ngoài thương trường thì loại người gì mà anh còn chưa gặp kia nhưng anh biết bản thân mình một lần bị rắn cắn nên đã ám ảnh với chuyện tình yêu nam nữ mất rồi. Anh nghĩ thà như hiện tại mối quan hệ của anh với Nhã Uyên phân rạch rõ giới hạn rõ ràng như thế giống như anh xây một bức tường bảo vệ trái tim đã một lần tưởng như ngừng đập vì quá yêu.

Anh biết là cô vợ nhỏ của mình đang khóc nhưng anh chọn giả vờ như không biết để bản thân không phải bận lòng thêm về người con gái đã khiến anh bất cứ lúc nào cũng có thể rạo rực và bất cứ lúc nào cũng có thể đè cô ra mà chiếm lấy và thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình.

- ---

Bạn đọc nhớ like và vote cho mình có động lực nhé