Chồng Ơi! Chúng Ta Li Hôn Thôi

Chương 20: Chương 20




Trong một tháng này Nhã Uyên cứ lờ lờ đến giờ ngủ sẽ giả ngu ngơ để chạy tọt lên giường rồi giả vờ ngủ say để không bị anh Tuấn Khải bắt xuống dưới đất nằm lại chỗ cũ. Thật ra hai vợ chồng cô cũng đã không còn nói những lời gay gắt khi ở riêng nữa và Nhã Uyên còn nhận ra anh Tuấn Khải cũng không quá khó nết như ngày đầu kết hôn. Nhưng riêng việc các đồ dùng của anh ở trong phòng thì cô vẫn chưa dám động vào,kể cả quần áo mà mẹ chồng mua mới cho cô cũng không dám treo vào trong tủ quần áo cùng với anh vì cô lo nếu mình cứ cố tình làm những việc anh không thích thì mối quan hệ của hai người sẽ xung khắc như nước với lửa.

Và Nhã Uyên cũng chẳng biết từ bao giờ mà thói quen nằm trên giường chờ anh Tuấn Khải trở về phòng ngủ thì lại háo hức xen lẫn một nụ cười mỉm hạnh phúc. Đêm nay, Nhã Uyên nằm trằn trọc mãi nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười giờ khuya rồi mà anh Tuấn Khải vẫn chưa trở về nhà nên đi xuống dưới phòng khách mở ti vi ngồi chờ anh.Thật ra là cô muốn đợi anh về để nói với anh rằng sức khoẻ của mẹ đã ổn và mẹ có thể xuất ngoại được rồi, nhưng càng ngồi chờ anh về thì lại càng không thấy mặt mũi của anh đâu.

Đến khi cô chán nản tắt ti vi đang định trở về phòng thì nghe thấy tiếng còi ngoài cổng mà giờ này cô giúp việc và ba mẹ chồng đều đã ngủ nên cô vội chạy ra mở cổng. Khi cổng lớn vừa được mở ra thì cô nhìn không phải xe của anh Tuấn Khải mà là xe taxi nên cô định đóng cổng lại, còn chưa kịp đóng thì cửa xe taxi mở ra một người phụ nữ mặc váy đen ôm sát cơ thể no tròn đúng kiểu ngực tấn công mà mông phòng thủ bước xuống.

Cô ta đi qua mở cửa xe bên này rồi đỡ một người đàn ông quần áo xộc xệch bước xuống xe,Nhã Uyên mở to mắt nhìn kĩ thì đúng là ông chồng đức cao vọng trọng vô cùng khó nết dựa cả người vào cô nàng váy đen kia. Nhã Uyên chưa bao giờ được nhìn thấy bộ dạng say xỉn của anh nên há hốc mồm ngạc nhiên nhưng cô còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị cô nàng váy đen quát:

- Cái con nhỏ giúp việc bần hàn kia, sao còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau giúp tao đỡ ông chủ vào nhà nhanh lên.

Nhã Uyên bị quát mà mù mờ cả đầu óc chỉ còn biết nghe theo lời cô ta đi nhanh đến bên hai người họ mà ghé vai đỡ một bên của anh Tuấn Khải, khi Nhã Uyên vừa đỡ được anh thì cô nàng kia lùi người ra để cho anh dựa hoàn toàn vào người cô. Nhã Uyên vì phải chịu đựng sức nặng của anh mà há miệng thở hồng hộc lẩm bẩm nói nhỏ:

- Người gì mà nặng như heo....

Nhã Uyên vừa đỡ anh vừa nhích đi từng bước nhỏ vậy mà cô nàng váy đen kia lại thảnh thơi đi trước với tiếng giày cao gót kêu " cộp.... cộp...cộp....", những bước đi của cô ta cứ như là một con vịt lắc mông to tròn qua bên trái rồi lại bước một bước cặp mông lại hất qua bên phải khiến Nhã Uyên cũng phải phì cười mà cô nàng váy đen nghe thấy tiếng cười của cô thì cả người giống như phát điên quay lại nói:

- Cái con giúp việc kia mày cười gì tao hả? Mày phải biết thân biết phận của mình nghe không? Chỉ cần một câu nói của tao với tổng giám đốc thôi thì ngay ngày mai mày phải khăn gói quả mướp mà trở về quê nghèo nàn của mày đấy.

Nhã Uyên lờ mờ đoán ra có lẽ cô nàng váy đen này là thư kí của anh nên mới lộng ngôn như vậy mà hiện tại cô đang còn phải mang ông chồng say rượu nặng như chì trên vai nên cũng chẳng có hơi sức đâu mà giới thiệu sơ yếu lí lịch với cô ta.

Khi Nhã Uyên dìu anh về tới trước cửa nhà chính để đi vào phòng khách thì cô nàng chảnh choẹ liền nói:

- Cô mau dẫn tôi và dìu con ma men này đi lên phòng của anh ta nhanh lên.

Nhã Uyên dìu anh vào tới trong ghế sô pha để cho anh nằm vật ra ghế còn cô rót ly nước lọc uống sạch rồi hít một hơi điều hoà lại nhịp thở rồi đặt cái li xuống bàn nói:

- Thưa chị có thể cho em biết chị là ai và bao nhiêu tuổi mà những lời chị nói nghe chẳng lọt tai tí nào luôn ấy.

Cô nàng váy đen bị phản công bất ngờ bị gọi là chị thì trợn mắt nghiến răng gằn từng chữ nói:

- Mày muốn biết thì tao đây nói cho mà nghe, tao là thư kí riêng của tổng giám đốc Tuấn Khải và tao cùng anh ấy vừa đi xã giao về nên anh ấy đã giao cho tao nhiệm vụ đưa về nhà bằng taxi nghe rõ chưa? Thôi không dài dòng nữa mày mau đưa tao và anh ấy lên phòng nhanh lên.

Nhã Uyên đã đoán đúng về thân phận của cô ta nên ngồi xuống ghế nói:

- Chị cũng thật là... chỉ là một thư kí bé nhỏ mà dám đòi vào phòng của hai vợ chồng tôi như vậy có hợp lí không nhỉ?

Cô nàng váy đen nghe Nhã Uyên nói xong thì tức tối nhưng vẫn chưa chịu thua nói:

- Mày đừng có mà nói dối....

- -----

Bạn đọc ơi nhớ like và vote cho mình có động lực nha.