Chồng Ngốc Đáng Yêu

Chương 27: Phiền phức




Ngay lúc này Trúc muốn đấm một phát vào cái bản mặt đáng ghét của Thiên. Người gì mà không có tí đứng đắn nào cả.

Nhưng Trúc cẩn thận nghĩ lại, lúc này mà đánh thì có khác gì cô bị nói trúng tim đen vì nhột mà đánh người đâu. Cô giật lại balo của mình vứt lại cho Thiên một tiếng hừ rồi thẳng bước vào nhà

" Ể? Thái độ kiểu gì đấy? Nể tình mày vừa thất tình anh không chấp nhặt nhé"

Thiên vừa nói vừa cười, thể hiện rằng mình quả thực là một người anh vĩ đại vì đã bỏ qua cho thái độ không mấy thiện lành từ em gái. Anh giúp cô cất mũ bảo hiểm vào tủ rồi nhanh chóng đuổi theo sau

Trúc nhếch khóe miệng, tay nắm chặt lấy quai cặp kiềm chế, miệng niệm thần chú

mình không tức giận, mình không tức giận, mình không tức giận

( chữ nghiêng là suy nghĩ của nhân vật nhé)

Cô vừa đi được vài bước thì lại có người bất ngờ xông tới trước mặt cô làm cô giật mình mà lùi lại. Người đó không ai khác là người đang ở ké nhà cô, Minh.

Lúc này Minh đã thay cái bộ đồ anh mặc khi mới đến ra và thay vào đó là đồ ở nhà, trông năng động hơn nhiều. Nhưng không có nghĩa là được chắn đường của cô nhé. Trúc nhìn Minh, đôi lông mày nhíu lại

" Anh làm gì thế?"

" Anh chỉ muốn nói với em mấy câu thôi."

Nghe câu này là biết có điềm rồi. Trúc nhanh chóng né sang bên cạnh, lướt qua Minh tiếp tục đi. Nhưng Minh cũng đâu phải nói câu kia cho có, bảo có chuyện muốn thì phải nói ra cho bằng được. Anh đi theo đằng sau Trúc, vừa đi vừa nói:



" Ai rồi cũng phải thất tình một lần thôi, không có gì phải buồn cả. Trên thế giới có hơn 8 tỉ người, mà trong hơn 8 tỉ người đó phần lớn là nam giới, kiểu gì cũng có một người thuộc về em thôi. Nếu em lo người ta không thật lòng thích em thì có thể tìm anh nói chuyện yêu đương. Anh xin hứa sẽ yêu em hơn mọi thứ trên đời, dù sông có cạn núi có mòn hay thiên thạch rơi xuống Trái Đất thì anh vẫn sẽ yêu em, nuông chiều em. Em quên tên ngu ngốc không biết trân trọng kia đi."

Bô lô ba la bên tai khiến Trúc đau cả đầu. Thất tình là cái khỉ gì? Cô có tình để thất hả? Rồi còn gì mà tìm anh ta nói chuyện yêu đương? Gì mà hứa này hứa kia? Hâm hết rồi!!

Mấy câu phía trước thì Trúc không để tâm lắm đâu nhưng nghe câu cuối là hơi không ổn rồi nhé. Anh ta nói ai ngu ngốc cơ?

Trúc dừng bước, quay đầu lại nhìn Minh

" Im lặng một chút."

" Im lặng để em suy nghĩ á hả? Ô kê luôn."

Mặt người này dày không phải dạng vừa đâu! Tiếp tục nói nữa cô sợ không bình tĩnh được nữa mất. Hôm nay học tiếng anh cả buổi chiều chán muốn chết mãi mới được về nhà thì bị hai tên hâm này làm phiền. May mà "bà dì" đi rồi chứ không e là cả hai tên này không thể làm phiền cô đến thế này đâu. Trúc mặc kệ Minh, bước tiếp cầu thang lên tầng, miệng tiếp tục niệm

mình không tức giận, mình không tức giận, mình không tức giận

Minh thấy Trúc đi cũng đi theo. Mà lúc này Thiên cũng đã đuổi đến nơi, thế là giờ đây sau lưng cô có hai tên không ngừng lải nhải.

Minh: " Trúc ơi em nghĩ xong chưa"

Thiên: " Đừng buồn, anh dẫn đi ăn gà rán nè."

Thiên: "Trúc ơi cho anh nhìn mặt thằng đó phát không biết mặt mũi thế nào mà làm mày thích được"

Minh: " Cần gì phải nhìn chứ, chắc chắn là tao đẹp hơn rồi."

Trúc: hai người im hết cho tôi

Cuối cùng cũng đến phòng của mình Trúc liền bước vào thật nhanh rồi đóng cửa rầm một cái. Thiên với Minh bị bỏ lại ngoài của, mặt thì suýt chút nữa bị cửa đập vào. May ghê

Vừa vào đến phòng Trúc liền để balo lên bàn rồi nằm xuống giường. Tháng 11 rồi, trời vào thu rồi sao cô vẫn thấy nóng thế nhỉ? Tức đến nóng người đây mà. Cô với tay lấy điều khiển điều hòa ở cái tủ đầu giường bật điều hòa rồi đắp chăn ngủ.

Ngoài cửa im lặng, chắc là hai người kia đi rồi. Ngay từ đầu im thế này có phải không, phiền chết mất.

Trùm chăn mãi nhưng không ngủ được nên cô liền thò đầu ra cầm điện thoại chơi. Mở khóa xong thì thấy màn hình có chút bẩn liền dùng ống tay áo lau. Lau lau một hồi khi bỏ ra thì phát hiện đã vào app nào đó. Ngay giây sau màn hình hiện lên đầy những bức ảnh cô chụp cùng Khôi, lúc ngồi sofa này, lúc chơi ở nhà văn hóa này, rồi cả lúc Khôi đang làm tiếng anh giúp cô bị cô chụp lén nữa....



Trúc xem lại một lượt rồi úp điện thoại xuống, nhìn ra ngoài ban công một hồi lâu. Lúc sau lại cầm điện thoại lên mở Messenger. Lướt đến đoạn chat với Khôi, ấn gỡ chặn sau đó màn hình nhảy ra vài tin nhắn

Khôi: Anh không cố tình không nghe máy đâu, cho anh xin lỗi

Khôi: Em giận nên không nghe máy hả

Khôi: Sao anh không gọi được nữa rồi? Em chặn anh hả?

Khôi: Anh sai rồi, em bỏ chặn đi mà

Biết bị chặn mà còn nhắn tin bảo bỏ chặn? Không biết bị chặn là không gửi được tin nhắn à? Hừm, ngốc ơi là ngốc.

Trời xui đất khiến thế nào mà cô lại gửi mấy tấm hình kia qua cho anh kèm thêm tin nhắn

Trúc: Không giận

Trúc: Đang nghĩ một số chuyện

Trúc: Chặn tiếp, khi nào nghĩ xong sẽ tìm anh

Gửi xong cô liền chặn tiếp. Nằm thêm một lúc rồi dậy tắt điều hòa lấy quần áo đi tắm. Vừa tắm xong bước ra khỏi cửa đã thấy Thiên đứng ở cầu thang, anh nói

" Mẹ gọi điện về bảo bọn mình tự ăn. Ba đi ăn cùng đồng nghiệp, mẹ thì đi ăn lẩu cùng bạn rồi. Thế nên là xuống làm đồ ăn đi em"

" Muốn ăn thì lăn vào bếp"

" Anh nấu sao ngon bằng mày được? Lâu rồi chưa ăn đồ em gái nấu, cho nếm thử tí đi."

" Không cho. "

Nói rồi đi vào phòng, Thiên cũng đi theo sau. Trúc lau tóc một chút rồi lấy máy sấy sấy tóc. Trong cả quá trình ấy Thiên luôn chờ ở cửa phòng, lúc thì đứng lúc thì ngồi xổm xuống dùng hết vốn từ ngữ để năn nỉ cô. Tham nó khổ thế đấy

Tiếng máy sấy ù ù bên tai nghe câu được câu chăng. Thấy tóc khô kha khá rồi Trúc liền tắt máy sấy, nhìn Thiên:



" Thù lao"

" Một trăm? " Thiên nói

Trúc lắc đầu

" Một trăm rưỡi?"

Trúc vẫn lắc đầu

" Hai trăm thôi, không hơn được nữa."

Lúc này Trúc mới gật đầu, nhận tiền xong mới cất máy sấy đi xuống tầng

Nếu không phải thằng Minh muốn ăn đồ Trúc làm rồi dùng tiền dụ dỗ anh lên năn nỉ thì còn lâu anh mới mất công thế này. Moi được 300 thì bay mất 200.

Minh với Thiên ngồi sofa chơi game còn Trúc thì đứng trong bếp làm đồ ăn. Làm phiền cô thế mà đòi cô nấu ăn ngon cho á? Mơ

" Ăn cơm thôi."

Hai người nghe tiếng gọi vui vẻ tắt điện thoại chạy vô. Nhìn trên bàn ăn có đúng 2 bát cơm chiên trứng thì đơ ra.

Cơm chiên bây giờ một trăm nghìn một bát hả?