Chồng Ngốc Đáng Yêu

Chương 22: Một ngày tồi tệ




Mang theo tâm trạng bất ổn mà đến trường, cả quãng đường từ nhà đến khu để xe trong trường rồi lại từ khu để xe lên lớp Trúc đều vô cùng im lặng. Có bạn học chào thì cô chỉ đáp đúng một từ "Hi" rồi đi lướt qua, ngay cả mấy đứa bạn thân như Ngọc, Trâm Anh hay Diệp đều bị bơ đẹp.

Mọi hôm hoạt bát bao nhiêu thì hôm nay tĩnh lặng bấy nhiêu, cái gương mặt thì như đeo đá nên mấy đứa bạn cũng chẳng sấn lại gần. Lần cuối thấy gương mặt này của cô cũng khá lâu rồi, lần đó là bị anh trai chọc tức, thế còn lần này? Đoán cũng chẳng thể đoán nên chỉ chờ lúc tâm trạng cô tốt lên rồi kể cho thôi.

Hôm nay là thứ tư, theo lịch là học toán hình, là cái thứ mà định lí "nhìn hình ta có" của mọi lứa học sinh không thể áp dụng nổi. Nó không phải là hình học không gian mà phải là hình học không ra mới đúng!! Tuy phần lớn mọi người trong lớp đều không thích nhưng Trúc lại thích, hôm nào học cũng đều hăng hái phát biểu khiến giáo viên yêu quý.

Mọi hôm là thế nhưng hôm nay lại khác, Trúc cũng mở sách ra học bài như bình thường nhưng không nói lấy một câu, gương mặt từ đầu đến cuối chỉ có đúng một biểu cảm, căng. Thêm cái là cô ngồi bàn cuối mà bạn cùng bàn của cô xin nghỉ nên trông cô cứ như học sinh cá biệt tách biệt với mọi người trong lớp.

Buổi học bắt đầu, như thường lệ cô sẽ kiểm tra bài cũ trước nên Trúc vô cùng an tâm mà gục mặt xuống bàn. Cô giáo kiểm tra 2-3 người rồi vào bài mới, Trúc cũng dậy học bài mới. Trong lúc dạy cô vẫn luôn để ý tới Trúc, thấy cô hơi khác mọi hôm lại còn hay gục mặt xuống bàn nên cô liền hỏi:

" Trúc, em mệt hả? Có cần xuống phòng y tế không?"

Trúc nghe cô Ly gọi thì liền đứng dậy:

" Dạ em không sao, cô tiếp tục dạy đi ạ."

" Ừm, không sao thì tốt, em lên bảng làm bài này đi."

Cô Ly vừa nói vừa chỉ lên bài toán ở bảng thứ ba chép khi nãy. Thật may là Trúc đã vẽ hình rồi, cũng nghĩ cách giải rồi nên khi lên bảng liền cầm phấn lạch cạch viết lời giải. Trong ánh nhìn của cô Ly cùng các bạn, tầm 3 phút sau Trúc hoàn thành bài rồi về chỗ. Khi Trúc vừa quay lưng với bục giảng cũng là lúc cô Ly dùng thước gỗ trên tay gõ hai cái lên bảng:

" Nào các em, tập trung lên bảng chữa bài nào. Bài toán yêu cầu chứng minh đường thẳng MN song song với mặt phẳng (SAC). Đầu tiên bạn ấy chứng minh MN ...."

Trên bảng cô Ly vẫn đang chữa bài các bạn học đều tập trung lên bảng nghe giảng, còn Trúc thì lại tiếp tục gục xuống bàn. Nhưng lần này cô không cúi mặt xuống nữa mà chỉ đặt tay lên bàn làm gối thôi, đầu cũng ngẩng lên nhìn nhưng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ góc nhìn của Trúc ra ngoài là sân thể dục của trường có một nhóm đang tập bóng chuyền. Thường thì học chiều sân thể dục sẽ trống, nhưng thứ 7 nhà trường tổ chức thi bóng chuyền nên chắc bọn họ tới để tập bóng.



Nghĩ tới bóng chuyền lại tức. Sáng nay thầy chủ nhiệm thông báo thứ 7 tổ chức thi bóng chuyền, các lớp đều phải tham gia. Vì để gia tăng không khí cho hội thi mà nhà trường còn cho phép phụ huynh học sinh, bạn bè trường khác đến cổ vũ. Cô sợ Khôi ở nhà mãi sẽ chán nên định hôm đó sẽ dẫn anh tới trường chơi, ai ngờ người tính không bằng trời tính. Người ta không những về nhà mà còn muốn tuyệt giao với cô luôn.

Hứ, về thì về, cô cóc cần nhé.

Buổi học vẫn tiếp tục, sau khi chữa bài làm của Trúc xong thì cô Ly liền dạy dạng bài mới, mức độ khó tăng dần khiến học sinh dần uể oải. Đó là các bạn khác thôi chứ đối với Trúc thì lại khác, bài toán khó hơn yêu cầu tư duy nhanh hơn sâu hơn, cũng chính vì điều đó đã giúp tâm trạng Trúc tốt hơn xíu. Vì sao ư? Vì bài khó nên ít người làm được, thảnh thơi nhìn các bạn đang căng mắt chữa bài cũng vui lắm.

Đúng 4 giờ 45 phút tiếng trống trường vang lên, buổi học kết thúc, âm thanh lúc tan học là to hơn bao giờ hết, tiếng hò tiếng hét rồi tiếng nói chuyện cùng vô vàn âm thanh mang nét tươi trẻ. Những âm thanh ồn ào ngoài kia cũng chẳng ảnh hưởng tí nào tới Trúc cả. Buổi học kết thúc cô chầm chậm cất sách vở, chầm chậm đi ra ngoài rồi lại chầm chậm leo cầu thang.

Trúc leo xong 4 tầng lầu, men theo con đường quen thuộc tới nhà để xe, vừa đi vừa đếm mấy chiếc lá rụng dưới chân, rảnh quá mà.

.....62, 63, 64. Chiếc lá thứ 65 ngay phía trước chưa kịp đếm đã bị ai đó dẫm lên. Trúc lùi ra sau một chút nhìn cái người vừa dẫm lên chiếc lá thứ 65 kia, là Dương.

" Trúc này, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể theo tớ ra đây một chút không?" Dương nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười

Không thể, có chuyện gì nói ngay ở đây đi. Cô nghĩ vậy đấy nhưng miệng thì không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi đi cùng cậu ta đến cái ghế đá không có ai ngồi ở một góc sân trường. Trúc ngồi xuống ghế còn Dương thì đứng phía trước mặt cô, cô hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn chờ cậu ta nói

" Trúc ơi, tớ thích cậu lâu rồi, cậu làm người yêu tớ nhé? Từ lần đầu gặp cậu ở sân thể dục lớp 10 tớ đã thích cậu rồi, rồi đến lớp 11 tớ học chung lớp học thêm với Ngọc nên nhờ đó mà có thể tiếp cận cậu. Càng tiếp xúc lại càng thấy thích cậu. Cậu... thì sao?"

Dương nói nguyên một tràng dài rồi nhìn Trúc với ánh mắt mong chờ. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình ấy Trúc lại không có cảm xúc gì. Thật ra hai người không tiếp xúc nhiều, ít khi nói chuyện cô cũng chả hiểu sao cậu ta lại thích mình. Tuy đây là lần đầu tiên cô được người ta tỏ tình cũng bất ngờ lắm nhưng Dương lại không biết chọn thời điểm nên... Cậu ta chọn nhầm người, chọn đúng ngày tâm trạng cô không tốt dễ quạo mà tỏ tình nên đành trách cậu ta xui vậy.

Trúc nghe xong thì nhích sang trái rồi đứng dậy, đứng bên trái của Dương miễn cưỡng mở miệng:

" Tôi không thích cậu, đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa."

Nói xong cô liền quay lưng rời đi, trong đầu có đúng một suy nghĩ, hôm nay là một ngày tồi tệ!!!!