Vũ Minh Thành trở về nhà riêng lúc nửa đêm. Vừa mở đèn lên liền nhìn thấy Lam Vân Hy đang nằm ngủ trên sofa. Anh ta chau mày, định hỏi tội người giúp việc trong nhà, nhưng họ nói rằng Lam Vân Hy đã quyết định chờ anh ta về. Bọn họ cũng khuyên can hết lời mà không được.
Thành đi đến, không nói nhiều lời, trực tiếp bế cô ấy lên phòng ngủ. Lam Vân Hy bị hành động của anh giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mờ mờ nhìn được góc mặt của Thành.
- Thành... Chào mừng anh về nhà!
Cô ta ôm lấy cổ anh, Thành nhanh chóng mở cửa phòng, sải bước đến chỗ giường ngủ, cẩn thận đặt Lam Vân Hy nằm xuống. Cô ta mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, hương sữa tắm thoang thoảng đặc biệt kích thích khứu giác, thân thể ấy trong mắt Thành lại càng gợi cảm.
- Đã uống thuốc, nhỏ mắt chưa?
- Ừm, rồi.
- Tại sao lại chờ tôi? Không nghe lời tôi nói trước đó hay sao?
Lam Vân Hy đang buồn ngủ mà cứ bị anh ta tra hỏi, thuận tay đang quàng cổ Vũ Minh Thành, dùng lực kéo anh ta về phía mình. Thành nhất thời không phòng bị, mất thăng bằng úp mặt vào ngực cô ta.
Hai tai anh ta nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, da mặt tê rân rân. Mấy giây trôi qua mà tư thế này vẫn giữ nguyên như thế, anh ta gỡ tay Lam Vân Hy, muốn thoát khỏi vòng tay cô ta.
- Đừng...đừng đi...
Thành vẫn nhất quyết thoát ra, anh ta vào nhà tắm, đứng dưới vòi sen sắp xếp lại tâm tình một chút. Song, anh ta thay một bộ đồ mới, đi sang phòng bên cạnh sấy khô tóc rồi mới quay trở lại. Thành ngả lưng lên giường nằm bên cạnh Lam Vân Hy, nhìn cô ta ngủ, bèn đắp chăn lên, lặng lẽ ôm lấy cô ta vào lòng. Cuối cùng anh ta mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
***
Sắp đến ngày thành hôn của Thanh Du và Minh Viễn, nhưng những ngày này hai người không thể ở cùng một nhà, anh bị bắt về Vũ gia, Thanh Du cũng phải về miền quê chuẩn bị. Ông Liêm và ông Quân xem ra còn sốt ruột hơn cả, là trụ cột trong nhà, hai ông phải đứng ra lo đủ thứ, cả ngày tất bật lo toan. Hai bà mẹ cũng không nhàn, bà Liên không đến tập đoàn Chấn Phong quản lý được, đẩy hết việc cho Vũ Minh Đăng lo, còn bản thân cùng bà thông gia đi mua sắm.
Tuy nhiên đây cũng là một khoảng thời gian tốt dành cho Minh Viễn, anh còn một số vấn đề trong giới xã hội chưa giải quyết xong. Thôi thì tối đánh nốt trận này, mai còn về lấy vợ!
- Hắn ta vẫn chưa đến sao?
- Vẫn chưa! Xem ra đã trễ hẹn!
Thành trả lời đại ca mình, tay anh ta tiện thể vặn cổ một người, sắc mặt không hề có chút biến đổi.
Nhưng bỗng nhiên Vũ Minh Viễn đẩy anh ta, chưa đến một giây sau, một tiếng súng vang lên, viên đạn đen lao xoẹt qua đúng vị trí anh ta vừa đứng.
Thành bực mình lôi hộp đạn mới, lắp vào súng, trực tiếp một phát bắn thẳng về phía ngược lại của viên đạn ban nãy hướng tới.
- Chết tiệt! Lại trượt rồi!
Ở phía đối diện bọn họ, một người đàn ông từ sau bức tường bước ra, theo sau người này là một đám tay chân đô con, thân hình vạm vỡ, kẻ nào kẻ nấy đều mang theo "hàng nóng".
Minh Viễn cười nhạt.
- Cuối cùng cũng chịu lộ diện đấy à, Lục Kiến Văn?
Người đàn ông mái tóc màu xám khói, gương mặt khoảng chừng mới ngoài 30, không cao lớn gì nhưng lại là người rất có năng lực trong thế giới ngầm.
- Mới đến muộn vài phút, có nhất thiết phải giết sạch người của tôi như vậy không?
Gã cười, nụ cười mang theo sự nguy hiểm.
Minh Viễn không thèm đếm xỉa, hừ lạnh một tiếng, nhìn quanh không có chỗ nào phù hợp, anh ngồi tạm lên lưng một tên trên đống xác người.
- Thì sao? Tôi thích vậy đấy.
Lời khiêu khích của Minh Viễn khiến Lục Kiến Văn đỏ mắt, đám người xung quanh định xông lên, nhưng gã đã chọn nhún nhường, can ngăn mấy tên không não này. Gã nhìn anh ngồi giữa đống xác và máu me, nhàn nhã lau máu dính trên mặt, suýt thì nôn tại chỗ
- Được rồi, là tôi sai! Nhưng các anh làm như thế cũng không đúng. Coi như chúng ta hòa nhau vậy...
- Vào chuyện chính đi! Những món đồ đó đâu?
Vũ Minh Viễn cắt ngang lời nói của Lục Kiến Văn, nhìn gã bằng ánh mắt sắc bén như dao cứa.
Gã họ Lục tức đến bật cười, khoát tay ra hiệu cho đàn em khiêng từng thùng gỗ lớn đến trước mặt. Thành cũng gọi người mang mấy vali lên. Bọn họ trực tiếp giao dịch tại chỗ.
Minh Viễn hất hàm, Thành lập tức đi lên phía trước mở các thùng gỗ ra. Bên trong đồ được bọc dưới các lớp vải đen, bao gồm súng đạn, bom mini cùng một số loại vũ khí và máy móc khác.
- Lục Kiến Văn, máy móc lần này có gì?
- Máy quét tầm nhiệt, máy quét lượng tử, radar dò khoáng,...
- Thế còn về máy quét địa hình?
Anh dồn dập hỏi, Lục Kiến Văn ánh mắt có vẻ né tránh. Hóa ra là thứ quan trọng nhất trong cuộc giao dịch này lại bị thiếu mất.
- Anh Lý đã đặt mua thứ đó với giá cao gấp năm lần các người.
"Anh Lý" được nhắc đến là Lý Thiệu Huy, một trong những ông trùm nằm trong đường dây buôn ma túy lớn nhất cả nước. Đường dây ấy được hình thành dựa trên sự hợp tác của nhiều tổ chức xã hội đen. Điểm chung của bọn họ chính là ma túy.
Nhiệm vụ thực sự của Vũ Minh Viễn khi hoạt động ở thế giới ngầm là triệt phá đường dây này. Hoàn thành thì anh sẽ được thăng hàm Đại tướng, còn nếu thất bại thì chỉ có con đường chết.
Thế nhưng sự xuất hiện của Thanh Du khiến cho anh lần đầu tiên trong đời có ý nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Giá mà gặp được cô sớm hơn, anh sẽ nghe lời mẹ, đồng ý về tiếp quản tập đoàn Chấn Phong. Còn bây giờ đã đứng giữa "chặng đường", muốn quay đầu đã là không thể.
- Thành!
Vũ Minh Thành mang mấy cái vali đặt xuống đất, mở ra ngay trước mặt bọn chúng. Vali không chứa tiền, mà là vàng thỏi. Ánh vàng sáng loáng làm cho chúng chói mờ mắt.
- Thế nào? Cái này so với cái giá gấp năm lần của hắn thì sao?
- Các người cần số lượng bao nhiêu?
Biết ngay Lục Kiến Văn sẽ bị mua chuộc, đang định chốt đơn thì điện thoại của anh reo. Xung quanh liền trở nên im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía Minh Viễn.
Anh giật mình, không quan tâm những người khác và cái nhìn của bọn họ, nhanh chóng lấy điện thoại và bấm nghe.
- Anh đây.
Đầu dây bên kia, tiếng Thanh Du truyền tới.
[ Anh vẫn chưa ngủ sao?]
Minh Viễn nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đêm muộn mà cô vẫn gọi, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Trước khi cất lời, anh không quên điều chỉnh giọng nói, nũng nịu trả lời.
- Có chuyện gì sao vợ?
[ Không, mọi thứ vẫn rất tốt.]
- Vợ ơi! Thiếu vợ anh không ngủ được! Ở đây thật là...lạ lẫm quá. Em về với anh đi! Anh muốn được ôm vợ ngủ cơ!
Người chứng kiến một màn ân ái này không khỏi nổi da gà. Bọn họ liền nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật.
Trời ơi anh ta hình như quên mất mông mình vẫn đang ngồi trên đống xác đấy thì phải!
Chẳng ai ngờ Vũ Minh Viễn sẽ còn có một bộ mặt này. Phe Lục Kiến Văn không nhịn được cười, anh lườm cảnh cáo, bọn họ phải che miệng đè nén, ngăn bản thân bật cười thành tiếng.
[ Hình như em nghe tiếng bên đó có người...?]
- Không có đâu! Anh đang xem phim hoạt hình ấy mà. Vợ gọi cho anh giờ này chắc là nhớ anh rồi đúng không?
Minh Viễn cười ngốc, đoán chắc lúc này cô bị trêu ngại đỏ mặt rồi. Anh bèn chốt hạ câu cuối cùng, bởi vì hoàn cảnh bây giờ không thích hợp để nói chuyện lâu dài với cô.
- Vợ đừng lo nhé! Mẹ bảo sáng mai anh có thể qua đón vợ rồi. Chỉ còn vài tiếng nữa, anh mong chờ lắm! Vợ ngủ đi, ngủ muộn là sẽ xấu đó!
Thanh Du phì cười, chồng ngốc của cô có cách hành xử và nói chuyện chẳng khác gì một đứa trẻ bám người. Mặc dù nói là vậy, nhưng rõ ràng không chỉ có mình anh mong chờ được gặp lại, ngay cả cô cũng rất hồi hộp... Bởi lẽ đó là ngày cưới của hai người mà!
[ Ừm, anh tắt máy đi. Phải đi ngủ ngay biết chưa? Hẹn ngày mai gặp lại!]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thanh Du tặng anh một nụ hôn gió. Vị đại ca nào đó lập tức cảm động suýt thì rơi nước mắt, anh đưa tay che gương mặt đang nóng ran của mình và trộm cười hạnh phúc.
- Hahaha!!! Vũ Minh Viễn!
Tiếng cười của Lục Kiến Văn và đồng bọn truyền đến tai anh, Vũ Minh Viễn lập tức trở mặt, biểu cảm đằng đằng sát khí, anh cười khẩy.
- Đám "cẩu độc thân" các người không được như thế thì ghen tị à?
Không gian lại một lần nữa rơi vào im ắng. "Cẩu độc thân", nếu tính toán cẩn thận thì chỉ ngoại trừ anh ra, còn lại chưa có ai lập gia đình.
Minh Viễn đứng dậy phủi áo, hạ lệnh cho đàn em.
- Rút thôi!
- Đại ca, thế còn số hàng này?
Thành thu xếp vali chuẩn bị mang về, không nghĩ lần này chỉ vì thiếu một đơn hàng mà Minh Viễn quyết định không lấy bất cứ món nào.
- Bỏ đi. Không đạt yêu cầu, không lấy nữa.
Thành liền cho người đem mấy cái vali về. Tuy nhiên Lục Kiến Văn không muốn cuộc giao dịch thất bại, phải chịu tay trắng ra về, gã lên tiếng.
- Vũ Minh Viễn, lần này các người thật quá đáng! Chỉ là thiếu một thứ, dù sao chúng tôi cũng đã đồng ý sẽ cung cấp số lượng theo yêu cầu. Các người có thể lấy hàng sau cơ mà!?
"Đoàng!!!"
Anh nổ súng, viên đạn chuẩn xác găm vào ấn đường của một tên đứng bên cạnh Lục Kiến Văn. Anh chau mày, không ngoảnh lại, cũng không dừng chân, chỉ ném cho gã ta vài câu.
- Vợ tôi gọi về rồi. Còn về tên vừa rồi, chẳng qua thay các người giết hắn trước, không cần cảm ơn.
Dứt lời, anh dẫn tất cả anh em quay về, bỏ lại Lục Kiến Văn và đồng bọn đứng sững một chỗ như trời trồng.
Mặc dù bọn họ là bên sản xuất vũ khí và các máy móc hỗ trợ, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có đủ năng lực ra tay với Vũ Minh Viễn.
Hậu quả phải hứng chịu sẽ rất khó lường!