Vũ Minh Viễn đưa Thanh Du vào bệnh viện gần nhất. Người ta nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông sắc mặt hầm hầm ôm theo một người phụ nữ chạy vào bệnh viện. Một người đàn ông khác đi theo, tóm cổ áo bác sĩ, dí họng súng vào ấn đường ông ta và đe dọa đội ngũ nhân viên y tế. Bọn họ rất sợ, nháo nhào làm thủ tục cho cô nhập viện ngay.
* Một lúc sau*
- Minh Viễn! Thanh Du đâu? Con bé thế nào rồi?
Hôm qua anh bận quá, không cả sờ vào điện thoại, trong lúc các bác sĩ khám cho cô thì anh gọi về cho gia đình. Bố mẹ anh cấp tốc chạy đến đây, vừa nhìn thấy anh, mẹ anh đã hỏi đủ điều.
- Bố mẹ cứ bình tĩnh đã, bác sĩ vẫn đang khám, chúng ta ở ngoài chờ.
Vài phút sau bố mẹ Thanh Du cũng có mặt, mẹ cô khóc sướt mướt. Minh Viễn nhìn các phụ huynh mà ngao ngán. Nhưng chuyện gì cần cho biết vẫn phải biết. Anh ngồi kể lại vụ việc không đáng có xảy ra ngày hôm qua...
- Huhuhu... Trời ơi con tôi! Nó làm gì nên tội!?
Bà Liên đến an ủi bà thông gia, ngờ đâu sau đó cũng ngồi khóc chung.
Hai ông bố người đứng người ngồi, hết nhìn nhau rồi lại thở dài bất lực.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khám mở, một vị nữ bác sĩ và vài cô y tá bước ra. Bốn vị phụ huynh lập tức nhào đến giữ lấy bác sĩ, dồn dập hỏi.
- Bác sĩ, con bé sao rồi?
- Bác sĩ, con tôi có bị thương nặng không?
- Bác sĩ, liệu tâm lý con bé có bị ảnh hưởng không?
- Bác sĩ, con tôi mà có mệnh hệ gì...
Nữ bác sĩ kiên nhẫn để các ông bà hỏi xong rồi mới điềm đạm cất lời.
- Các bác bác đều là người thân của bệnh nhân? Đừng lo quá! Cô ấy chỉ là bị trầy xước ngoài da và sốc một chút.
Nói đến đây, bỗng nhiên bác sĩ nhìn qua phía anh.
- Nhưng chủ yếu là do kiệt sức... Có lẽ là lần đầu quan hệ nên xảy ra tình trạng như vậy. Anh cũng cần phải chú ý đấy!
Nghe tới đây, các phụ huynh quay ngoắt qua lườm anh, áp lực đè lên Minh Viễn, anh chỉ biết gãi đầu gãi tai.
- Thủ phạm... Là con!
Lúc này họ mới dám thở phào. Anh cũng thấy nhẹ nhõm phần nào, may sao Thanh Du vẫn ổn.
- Vậy bác sĩ, trước đó vợ tôi bị bọn bắt cóc tiêm thuốc kích thích vào máu, cô đã giải quyết chưa?
- Xin lỗi anh và gia đình! Mặc dù chúng tôi đã làm xét nghiệm máu, nhưng hiện bệnh viện không có nhóm máu nào phù hợp cho việc lọc... Cũng may Aphrodisiac một liều này không quá mạnh, không gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe. Anh cứ yên tâm, một thời gian ngắn sau thuốc sẽ trung hoà với máu, tôi có kê thuốc xong rồi, như vậy sẽ không cần lọc máu nữa. Chỉ là...
Nói tới đây, nữ bác sĩ đi đến trước mặt anh, nói nhỏ.
- Chỉ là cô ấy sẽ có ham muốn mãnh liệt hơn. Nếu khả năng của anh tốt thì không cần lo lắng gì cả!
***
Thanh Du mơ màng tỉnh dậy, hàng mày thanh tú nhíu lại, ánh đèn phòng làm cô hơi chói mắt. Cô khẽ cử động, một trận đau đớn ê ẩm khiến cô rùng mình. Mùi thuốc sát trùng và thiết bị y tế đầy đủ cả, cô không biết mình được đưa đến bệnh viện khi nào.
Bỗng nhiên cảm giác được từ bàn tay truyền tới hơi ấm, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngủ gật ngay bên cạnh giường. Khóe môi bất giác mỉm cười...
Minh Viễn không ngủ sâu giấc, thấy có động tĩnh lập tức bật dậy. Anh nhìn Thanh Du , cô đã tỉnh, và còn đang vừa nhìn anh vừa cười nữa. Trong lòng chợt vui như nở hoa vậy. Anh cười, nhưng lại rưng rưng nước mắt, bàn tay buông khỏi tay cô, thay vào đó là một cái ôm rất chặt.
- Vợ! Hức hức... Vợ ơi! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Huhu...
- A! Đau! Minh Viễn...
Anh chợt nhớ ra vì vui quá mà lỡ dùng lực hơi mạnh, đôi tay buông lỏng, bấy giờ Thanh Du mới đưa tay ôm anh.
- Huhu... Vợ, anh xin lỗi! Hức!
Thanh Du vuốt ve mái tóc anh, giọng nói dịu dàng cất lên.
- Anh đừng khóc nữa được không? Em vẫn lành lặn đây thôi.
Người đàn ông cứ xụt xịt mãi, cô dỗ dành hết lời mất thôi. Chẳng giống ai đó đêm qua...
Nhớ đến đêm qua, hai má cô nóng bừng lên.
- Minh... Minh Viễn, chúng ta đêm qua...
Nghe cô nhắc đến chuyện đó, Minh Viễn buông cô ra, tiếp theo hai tay chắn trước ngực mình, ra điều chính anh mới là nạn nhân, rồi lại ngồi dưới đất khóc tiếp.
- Hức hức... Vợ à, đêm qua em mạnh tay quá! Em đã cướp đi sự trong trắng của anh rồi! Hức hức! Em phải chịu trách nhiệm với anh đi!
Cô ngẩn người nhìn anh. Ai mới là người "mạnh tay" chứ? Đến tận bây giờ cơ thể cô vẫn không thể cử động được bình thường. Nhưng mà cũng phải cảm ơn Minh Viễn, vì người đó là ảnh, không phải một ai khác.
Tuy nói Minh Viễn ngốc nghếch và trẻ con, nhưng mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh ấy luôn là người liều mạng đứng ra bảo vệ cô.
Sống mũi cô cay cay, lúc đó cô sợ lắm. Bị bọn bắt cóc đánh ngất đưa đi, rồi còn bị trói, bị tiêm "thuốc" vào cơ thể và bị những bàn tay dơ bẩn đó sờ soạng,... Cô đã vô cùng sợ, ngay cả cái chết cũng nghĩ qua rồi.
Minh Viễn giả vờ đáng thương ở đó, nhưng đợi mãi không thấy cô lên tiếng, đến khi chú ý thì phát hiện ra Thanh Du cũng khóc. Anh giật mình, thôi không diễn nữa, vội chạy đến bên cô.
Lần này là Thanh Du chủ động ôm anh, anh bị doạ cho ngơ luôn, sau đó liền nhấc cô ngồi lên đùi mình.
- Du Du, em đừng sợ nữa nhé! Có anh ở đây rồi! Thủ phạm bị bắt rồi!
Ngữ điệu nửa mùa, khi gọi tên cô thì rất ấm áp, nhưng càng nói về sau giọng nói ấy càng như thể mang theo hàn khí. Thanh Du để ý, hình như đây là lần thứ hai anh gọi tên cô kể từ hôm qua tới giờ.
- Thủ phạm là ai chứ? Em đâu có gây thù chuốc oán gì với ai đâu!
Minh Viễn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ban đầu anh có chút đắn đo, nhưng sau vẫn quyết định nói cho cô biết sự thật.
- Là bạn thân em, Lam Vân Hy!
Thanh Du nhìn anh bằng ánh mắt không sao tin được, nhưng đôi mắt anh không hề có chút lăn tăn gợn sóng, trong lòng bỗng nhói đau.
"Bạn thân" sao? Đúng hơn thì hình như chỉ mình cô coi cô ta là bạn thì phải...
Bây giờ cô phải suy nghĩ lại về cái danh nghĩa "bạn thân" mà cô có trong bốn năm nay, cũng là bốn năm làm ở công ty Tân Vĩnh của nhà Lam Vân Hy.