Minh Viễn đến ngày tái khám, Thanh Du đưa anh tới bệnh viện kiểm tra.
Anh ngồi một chỗ trong phòng khám, nghe bác sĩ hỏi gì thì trả lời đó. Cô đứng bên ngoài, nhìn vào qua khung cửa kính đóng chặt. Không nghe được họ nói gì với nhau, nhưng được một lúc thì vị bác sĩ thở dài, lắc đầu, ông cầm theo hồ sơ bệnh án đi ra.
- Thế nào rồi bác sĩ? Tình hình anh ấy đã khả quan hơn chưa ạ?
Bác sĩ chỉ vào tờ giấy chụp X- quang, siêu âm điện não nói với cô.
- Cơ thể cậu ta phục hồi rất tốt! Nhưng mà... Chỉ có não bộ là vẫn không được bình thường.
Vị bác sĩ ấy giải thích cho cô đủ đường, mỗi tội cô không biết gì về y học cả. Quy chung lại chỉ hiểu rằng Minh Viễn đã khỏe rồi nhưng vẫn chưa khôi phục trí nhớ.
- Cảm ơn bác sĩ! Vậy anh ấy có cần uống thêm thuốc nữa không ạ?
- Ừm, ở đây tôi chỉ kê thêm thuốc bổ thôi. Ngày uống điều độ thêm một thời gian nữa.
- Vâng vâng.
Bác sĩ rời đi, cô cúi đầu chào. Ngay sau đó Minh Viễn thò đầu ra ngoài gọi cô.
- Vợ, trong này có nhiều thứ đồ hay lắm!
- Minh Viễn, anh đừng có mà táy máy. Chúng ta giờ phải sang phòng khác cắt băng, rồi còn mua thuốc nữa.
Anh nhíu mày, bĩu môi nhìn cô.
- Lại phải uống thuốc sao? Đến bao giờ mới không cần uống mấy thứ đó?
Thanh Du không hiểu anh có thù hằn gì với bệnh viện và thuốc thang nữa, cho anh uống thuốc thực sự rất mệt. Cô đưa tay lên vuốt tóc anh, chỉ nhẹ giọng giải thích.
- Anh chưa khỏe hẳn đâu, nên vẫn cần uống thuốc! Nhưng mà thuốc lần này và lần trước khác nhau nhé. Lần này có lẽ sẽ ngọt hơn đấy. Anh không cần sợ.
Thế rồi Thanh Du kéo anh sang phòng ngay bên cạnh, trong đó có mấy cô y tá, trông thấy hai người thì liền gọi vào, giống như họ đã chờ ở đó sẵn từ lâu.
- Bệnh nhân Vũ Minh Viễn tới tái khám và cắt chỉ đúng không ạ? Mời anh chị vào đây!
Minh Viễn được chỉ định ngồi trên giường, lúc các y tá muốn cởi áo anh ra thì anh không cho. Thanh Du phải đến trấn an mãi anh mới chịu thỏa hiệp.
Y tá trưởng nhìn băng quấn đầy trên người anh thì chép miệng, cô ấy không để tốn quá nhiều thời gian, chờ những y tá khác tháo băng xong thì liền cầm kéo lên cắt xoèn xoẹt vài đường.
- Vết thương lành rồi, nhưng chắc chắn để lại sẹo.
Cô nhìn sang Minh Viễn, thấy anh cũng đang nhìn mình. Chỉ là cô rất thắc mắc, tại sao người đàn ông này lại có nhiều sẹo trên cơ thể như vậy. Gia đình có điều kiện, bố mẹ cũng không có khuynh hướng bạo lực, môi trường làm việc không có gì bất thường,...
Thế thì nguyên nhân là gì? Nếu tính là do bị tai nạn thì chắc không phải hôm nào cũng bị tai nạn đó chứ?
- Vợ ơi! Sao em nhìn anh mãi thế? Có phải là do em thấy những vết sẹo này và anh quá xấu xí không?
Mấy y tá xung quanh nghe lời này xong thì xì xào gì đó. Tuy đúng là nhìn những vết sẹo ấy có chút đáng sợ, nhưng nhìn chung, không thể nói anh xấu xí được.
Thân hình cao và cân đối, trông khi mặc áo phông bình thường thì sẽ có vẻ hơi gầy, nhưng khi cởi áo mới rõ anh cũng thuộc tuýp "có da có thịt", còn chưa tính tới gương mặt đẹp trai"vô hại" này nữa,... Người ta có thể bỏ qua chi tiết về mấy vết sẹo trên người anh.
Thanh Du nhận thấy cái nhìn của mình không ổn cho lắm, liền thu lại ánh mắt dò xét ấy, cô lên tiếng.
- Ừm, không phải đâu.
- Có phải anh xấu xí thì em sẽ bỏ anh không?
Tiếng bàn tán lại càng nhiều hơn. Người ta chứng kiến cảnh tượng cô đang ăn hiếp chồng ngốc nhà mình, anh thật đáng thương! Thanh Du cạn lời, bèn véo má anh một cái.
- A! Đau!
- Minh Viễn, anh đừng suy diễn nữa. Em đâu có nói là sẽ bỏ anh đâu!?
Cô thầm cảm ơn trời, may mà trong vụ tai nạn vừa qua, anh không có vết thương nào trên mặt. Nếu gương mặt đáng giá này mà bị hủy, cô có 7749 lời cũng không bào chữa nổi tội nghiệt của mình, chắc chắn sẽ bị tống tù chứ không như bây giờ...
- Đứng lên đi! Em còn đi lấy thuốc nữa.
Anh phồng má, tỏ ý không muốn đi. Thanh Du thở dài, cô đâu muốn mất thời gian thế này đâu!
- Nhanh nào! Anh có định đi thử đồ cưới không đây?
Vũ Minh Viễn "a" lên một tiếng, cô không nói thì anh suýt nữa quên mất là mình sắp cưới tới nơi rồi. Thanh Du sắp chính thức trở thành vợ anh, không thể qua loa được!
Anh đứng bật dậy, trực tiếp kéo tay cô đi mất dạng trong sự ngỡ ngàng của các y tá viên.
***
Một lát sau, họ theo địa chỉ đã được mẹ anh giới thiệu, hai người tới đó thử đồ cưới.
Cửa hàng mang tên Di Giai, một trong những chuỗi cửa hàng đồ cưới có tiếng trên hầu khắp cả nước.
Thanh Du phát hiện ra Minh Viễn tới đây thì hí hửng lắm, như một đứa con nít tham gia sự kiện lễ hội vậy.
Nhưng quả thực không thể trách anh ấy trẻ con được, khi tới cửa, đội ngũ nhân viên ra mở và cúi đầu chào hai người. Bên trong cửa hàng rất đẹp, ánh sáng chiếu vào những bộ lễ phục lộng lẫy thật dễ khiến người ta mê đắm.
Một nhân viên lễ tân cất lời, bấy giờ cô mới nhớ tới tấm thẻ bà Liên đưa cho.
- A! Vậy ra là cô Thanh Du và anh Vũ Minh Viễn đó sao? Hai người đã đặt chỗ trước rồi, vậy nên hãy đi qua bên này, Di Giai chúng tôi sẽ có đội ngũ hỗ trợ cho các vị. Họ sẽ tư vấn, giúp các vị chọn ra bộ đồ cưới hợp lý nhất, đồng thời có cả trợ lý thay đồ và nhiếp ảnh gia nữa đấy ạ! Chúc hai vị có trải nghiệm tuyệt vời!
Người đó đặt một tay lên ngực, tay còn lại chỉ về hướng mà anh và cô cần đi. Phải nói là phục vụ chu đáo đấy chứ. Khi đứng giữa hàng trăm mẫu thời trang khác nhau mà cái nào cũng đẹp thì lựa bao giờ cho hết. Đội ngũ tư vấn viên đã giúp hai người chọn ra ba mẫu hợp lý nhất. Minh Viễn ngắm nhìn cả ba một lượt.
Bộ váy đầu tiên là chiếc đầm đuôi cá ôm sát cơ thể, phần ngực khoét khá sâu, để lộ khe ngực quyến rũ, bên trên cổ và hai vai là vải ren, thêu hoa và đính những viên đá quý.
Bộ váy thứ hai là một mẫu váy xòe kiểu công chúa, phần tà váy dài chạm đất, có ống tay bồng, ngực và eo trang trí tương đối cầu kì, các chi tiết nhỏ đều được làm thủ công tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ, hiển nhiên kim cương là không thể thiếu.
Bộ cuối cùng là một bộ váy nhiều tầng, cúp ngực cách điệu, trang trí chủ yếu là hoa lá cành nhiều màu sắc tươi sáng, chân váy có kim tuyến lấp lánh.
Cả ba đều rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy hợp với dáng của Thanh Du. Minh Viễn chỉ hận không thể mua tất cả chỗ đầm váy ấy đem về.
- Giờ thì hai vị hãy vào thử đồ đi ạ! Khi nào mặc xong, bên phía chúng tôi sẽ có chuyên viên trang điểm, tạo kiểu tóc, và nhiếp ảnh gia sẽ chụp ảnh cho hai vị. Thử xong cả ba bộ này, hai vị có thể xem ảnh để chọn ra một bộ thích hợp nhất.
Anh liếc qua người tư vấn, nhận thấy ánh mắt của anh ta có chút lạ nhưng không biết là kì lạ ở điểm nào.
Sau khi nhận được trang phục, anh và cô theo hướng dẫn vào trong phòng thử đồ.
Hai người thay ở hai phòng khác nhau. Thay xong, chỉnh cho áo quần chỉn chu, anh bước ra ngoài, tâm thế hồi hộp xen lẫn mong chờ. Không biết dáng vẻ Thanh Du mặc váy cưới sẽ xinh đẹp tới nhường nào!?
Tuy nhiên, khi Minh Viễn ra khỏi phòng thay đồ. Bầu không khí trùng xuống một cách kì lạ, ra ngoài sảnh cũng chẳng còn thấy bóng người nào nữa. Anh sởn da gà, vội chạy đi tìm Thanh Du.
Headphone đeo lên tai, anh vừa tìm cô bên phía phòng thay đồ nữ vừa phải kết nối liên lạc. Đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy.
[ Anh Viễn, anh...]
Chưa kịp nói xong, Minh Viễn đã cắt ngang.
- Bây giờ cậu đang ở đâu? Lập tức đến cửa hàng Di Giai cho tôi! Nhanh lên, xảy ra chuyện rồi!
[ Cho em một phút, em đang ở gần đó.]
- Được! Mau đến đây!
Anh tắt máy, liên tục gọi tên cô, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Minh Viễn phá cửa phòng thay đồ nữ xông vào, thế nhưng cảnh bên trong làm cho anh không dám thở mạnh: Các nhân viên của Di Giai đều bị trói, bịt miệng và nhốt trong đây, ai cũng bị lột sạch quần áo.
Toang rồi! Toang thật rồi!
*Cùng lúc đó*
- Tiểu thư! Trông cô xinh đẹp như vậy mà ra tay thật độc ác!
- Có gì đâu. Chỉ là không ăn được thì mình đạp đổ thôi!