"A, quỷ quái!"
“Cứu mạng!”
Người bình thường làm sao có thể từng nhìn thấy loại cảnh tượng này, nhất thời hoảng sợ kêu to thành tiếng.
Bộ xương đen bị khống chế mở miệng phát ra một tiếng gào thét, nhanh chóng cắn vào cánh tay Thiên Khải Hậu, mặc dù khí tức của Thiên Khải Hậu cứng rắn uy lực, một thân sắt cốt da đồng nhưng cũng không thể chống lại được cơn đau này. Khẽ hít sâu một hơi, gió thổi lớn khiến từng linh hồn phải khẽ run rẩy.
Bởi vì Lệ Quỷ chẳng những hút huyết khí của người mà còn dọa tới những linh hồn xung quanh.
Trùng Hư chân nhân là người được Thiên Khải Hậu mời tới nên tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, quát lớn một tiếng: "Nghiệt chướng, đừng làm tổn thương người khác, xem tao thu phục mày thế nào.”
Hắn bắt ra một tấm bùa chú, phun ra một làn khí tức khiến phía trên cái kia bùa chú phía hiện ra một đạo ánh sáng.
"Đi đi!"
Bùa chú bắn về phía Lệ Quỷ.
Lâm Dương nhìn không chớp mắt cảm thấy thần kỳ, loại thủ đoạn và hình ảnh này khi anh bắt đầu tiếp nhận truyền thừa thiên y đạo pháp, trong đầu in không biết bao nhiêu cách thức nhưng để được nhìn thấy có người trực tiếp sử dụng trong thế giới thực thì cũng không nhiều. Cho dù chiêu thức vẫn còn thô nhưng cũng rất đáng kinh ngạc.
"Xem ra thế giới này quả thật ẩn giấu một mặt khác ít được biết đến, như vậy vị lão tổ tông này chẳng lẽ thật sự là thần tiên sao?"
Ngay khi Lâm Dương nghĩ như vậy liền nhanh chóng tiến lên phía trước. Viên sư phụ cười một tiếng, nói: "Thật sự là chuyện cười, chỉ có chút đạo hạnh này của ông, ngay cả Nhập Khiếu cũng không có còn dám đến đối phó với Phệ Hồn Quỷ Sát của tôi, vậy tôi sẽ cho mày chứng kiến uy lực chân chính của nó.”
Nói xong Viên sư phụ cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi vào bình đen.
Tất cả máu nhanh chóng chảy vào chai.
Mà cái gọi là Phệ Hồn Quỷ Sát kia bắt đầu kêu to một tiếng, thân hình lớn hơn gấp đôi hướng về phía Trùng Hư chân nhân mạnh mẽ nhào tới.
Trùng Hư chân nhân ném ra một tấm bùa chú, dậm chân liên tục rống to: "Động Uyên Hắc Sát, Khôi Cương chân nhân, Dương Phong Âm Hoàng, Tông Phong Bố Cung, Đạo Hóa phổ biến, gấp như luật lệnh, chém đi!”
Phù lục hóa thành một cây kiếm phát sáng chém về phía Lệ Quỷ.
Nào có thể nghĩ tới Lệ Quỷ mở miệng ra, một ngụm khí đen nhanh chóng nuốt cây kiếm phát sáng đó vào.
Sau đó hướng về phía Trùng Hư chân nhân cắn một miếng.
"A."
Một tiếng kêu to, Trùng Hư chân nhân ngồi bệt xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt uể oải vô cùng hoảng sợ.
Dương Thành Tài cười ha ha: "Mã Trần Phong, thế nào, ông không phục? Thức thời thì mau đem khu vực ngầm phía nam chắp tay nhường cho tôi đi, bằng không hôm nay tôi sẽ nói Viên sư phụ san bằng tất cả luôn đấy.”
Giờ phút này dưới sự kiểm soát của Viên sư phụ, lệ quỷ đứng cách chừng ba mét đang nhìn chằm chằm Mã Trần Phong.
Vẻ mặt Mã Trần Phong hoảng sợ, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trong lòng thầm than một hơi, nghĩ: “Quên đi, ngay cả Trùng Hư chân nhân cũng không phải đối thủ, hôm nay cục diện này chính là không thể không cúi đầu.”
Đang định mở miệng xin hàng liền thấy Lâm Dương đi tới từ phía bên cạnh Lệ Quỷ.
Mã Trần Phong sửng sốt, vội vàng nói: "Cậu Lâm, không được!”
Sắc mặt Trùng Hư chân nhân biến đổi, kêu lên: "Cậu điên rồi à, đi lên chính là tự tìm đường chết, ngay cả bản chân nhân cũng không phải đối thủ của Lệ Quỷ này, cậu thật sự cho mình là kỳ nhân gì thế?”
Lâm Dương có hứng thú nhìn Lệ Quỷ, lạnh nhạt mở miệng: "Không sao đâu.”
Trùng Hư chân nhân trừng mắt, còn nói không sao đâu, không sao cái rắm, đều đã lúc nào rồi mà còn khoác lác ở chỗ này.
Viên sư phụ âm trầm cười nói: "Thằng nhãi này, xem ra cậu rất khác người đấy, vậy thỏa mãn cậu đi. Chờ lát nữa cậu biến thành thức ăn cho bảo bối của tôi thì cậu cũng có thể cùng nó hợp thành một, đi!”
Lệ Quỷ nghe lệnh rít lên một tiếng cắn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương lắc đầu nói: "Quả nhiên là người sống tế quỷ, mất hết thiên lương.”
Nói xong anh mở miệng phun ra một thứ.