"Gái gì? Muốn 100%? Không được, nhiều nhất là 70%."
"Đã xong"
"Cháu..."
Lâm Dương cười hihi nói: "Bà nội, trước trưa mai, cháu sẽ mang hợp đồng của bất động sản Duy Chiến tới.
Bên bà cũng chuẩn bị tốt hợp đồng quyền sở hữu cổ phiếu của công ty chi nhánh Thành Nam.
Cứ quyết định nhanh gọn như vậy đi, bà đi cẩn thận, cháu không tiễn nữa.
Bước ra khỏi biệt thự.
Bà cụ Liễu dậm chân kêu trời: "Súc sinh, đúng là thằng súc sinh, nhà họ Liễu chúng ta đã tạo nghiệt gì đây!"
Bên trong biệt thự, Thẩm Tú Phương cau mày nói: "Ngọc Tuyết, có phải con ngốc tôi không? 70% cổ phần của công ty chi nhánh Thành Nam so với 1/10 cả tập đoàn Liễu Thị còn kém xa.
Với cả tổng giám đốc của tổng công ty mới được xem là người tai to mặt lớn, con đúng là tham cái nhỏ, bỏ cái to."
Liễu Ngọc Tuyết lắc đầu thưa: "Mẹ ơi, làm tổng giám đổng của tổng công ty không dễ đâu, phía trên còn có chủ tịch, phó chủ tịch, tổng giám đốc chỉ như con rối để sai vặt, tốn sức mà chẳng được ích gì.
Thêm nữa 10% quyền sở hữu cổ phần của tập đoàn Liễu Thị, khoan nói đến việc có lấy được hay không, cứ cho lấy được đi, nhưng nếu không làm được gì thì có tác dụng gì chứ?"
Thẩm Tú Phương nói: "Nói cũng đúng, bà cụ Liễu vẫn còn minh mẫn lắm.
Đúng rồi, sao con và Châu Duy Chiến quen nhau vậy, hai người còn ăn cơm cùng nhau nữa?"
Liễu Ngọc Tuyết đáp: "Con không quen mà là Lâm Dương quen, lân này đều là công lao của Lâm Dương hết"
Nói đoạn cô ngồi xuống sofa: "Ai da, hôm nay đi bộ nhiều quá, đau chân thật đấy"
Cô vừa xoa chân, vừa nhìn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương mừng rỡ trong lòng, tiến lại nói: "Ngọc Tuyết, anh bóp chân cho em nhé"
Không được Ngọc Tuyết đồng ý, anh liên ngồi xuống bên cạnh cô, nâng đôi chân ngọc ngà của cô đặt trên đùi mình.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân nhỏ bé.
Trước khi kết hôn và cả khoảng thời gian yêu nhau thời đại học, Lâm Dương luôn thích bóp chân cho Liễu Ngọc Tuyết.
Chân Liễu Ngọc Tuyết size 36, nhỏ nhắn nhanh nhẹn, trắng nõn như tuyết, năm ngón chân thon dài đẹp mê người, quả là cực phẩm.
Bóp được mấy cái, Lâm Dương nói: "Ngọc Tuyết, dạo này em đi giày cao gót hơi nhiêu, ảnh hướng đến thần kinh mạch máu dưới chân.
Sau này ngày nào anh cũng bóp chân cho em, đảm bảo sẽ không còn đau nữa."
Nói đoạn anh vận khí, giúp cô thông kinh mạch bằng một phương pháp vô cùng đặc biệt.
Liễu Ngọc Tuyết thoải mái tựa người vào sofa, tận hưởng cảm giác này.
Lâm Dương cũng rất vui.
Mười tháng trôi qua, tình cảm của hai người cuối cùng cũng bớt lạnh nhạt mà trở nên nồng đượm hơn.
Đúng lúc này, Thẩm Tú Phương cũng tới ngồi cạnh, đặt chân trần lên trà kỷ, nói: "Lâm Dương, cậu bóp cho Ngọc Tuyết xong cũng bóp cho tôi đi, hai chân đau quá."
"Cái gì ạ, bảo con bóp chân cho mẹ?"
Miệng Lâm Dương run run, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bóp chân cho Liễu Ngọc Tuyết là vì bản thân thích cô ấy, mẹ có tuổi rồi thì thôi đi, thật là không biết phân đúng sai.
Thẩm Tú Phương nói: "Bóp chân cho tôi thì làm sao? Tôi là mẹ cậu, có chút lòng hiếu thuận này mà cậu cũng không làm được sao? Có đứa con rể như cậu để làm gì cơ chứ"
Liễu Ngọc Tuyết nhỏ giọng nói: "Lâm Dương, hay là anh bóp cho mẹ em một lát đi, tay nghê của anh rất tốt, thoải mái lắm"
Lâm Dương thầm kêu khổ trong lòng.
Sợ nếu thấy thoải mái quá, sau này mẹ anh ngày nào cũng bắt anh bóp chân, anh phải làm sao? May mà Thẩm Tú Phương là một người phụ nữ đẹp, nhìn như mới ngoài ba mươi tuổi, không phải kiểu mấy bà cụ chân nặng mùi.
Chân bà ta to hơn chân Liễu Ngọc Tuyết một chút, còn lại nhìn cũng xêm xêm, lại còn sơn móng chân màu đỏ lắng lơ.
"Lâm Dương, nếu cậu và tổng giám đốc bất động sản Duy Chiến có quan hệ tốt, sau này cứ bảo bên bất động sản Duy Chiến lấy vật liệu xây dựng của công ty chi nhánh Thành Nam chúng ta.
Như vậy không phải chúng ta kiếm được lợi nhuận sao?"
Thẩm Tú Phương vừa nói vừa tận hưởng cảm giác dễ chịu nơi lòng bàn chân.
Lâm Dương hiểu rất rõ tính của Thẩm Tú Phương, lúc nào cũng được voi đòi tiên nên vội vàng đáp: "Việc này khó nói lắm ạ, ân huệ với tổng giám đốc Châu chỉ có một lần, dùng xong chưa chắc đã còn tác dụng"
Quả nhiên mặt Thẩm Tú Phương liền sâm lại: "Hừ, hóa ra cũng chỉ là mua bán một lần, cứ tưởng cậu có thể chuyển bại thành thắng cơ.
Bóp tiếp đi, có lực một tẹo được không? Ai ui, cậu định bóp chết tôi đấy à?"
Vừa đúng lúc Diêu Mộc Nhã gọi điện tới.