Lâm Dương rời khỏi Dược Chi Lâm, chậm rãi đi về phía trước.
Trong lòng suy nghĩ...
Hai ngày này mẹ anh có thể xuất viện, nhưng ngôi nhà sớm đã không còn nữa, bản thân thì bị Thẩm Tú Phương đuổi ra ngoài, đồng dạng với việc anh đã không còn nơi nào để ở, vì vậy việc khẩn cấp trước mắt là phải mua một căn nhà.
Nhưng anh đã gặp và nghe Mã Trân Phong nói qua về sự tôn tại của Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, trước đây bố anh đã luôn che giấu điều đó với mẹ anh, vậy bây giờ, anh có nên nói cho mẹ biết không? Nếu không thì, số tiền lớn trên người anh, chính là vi phạm đạo đức, làm chuyện xấu mà có! Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy hay là tạm thời cứ mua đi! Suy cho cùng, việc Vạn Lý đặt chân vào thế giới ngâm là kiểu xã hội như vậy trong mắt người thường, đều không phải người tốt, có lẽ vì lý do này mà năm đó cha anh mới giấu mẹ anh.
Nếu như anh nói ra há chẳng phải là ngu ngốc Sao.
Vậy thì...cứ mua một căn nhà nhỏ trước là được, rồi nói rằng đó là tiên riêng mà mình đã dành dụm.
Chủ ý đã định.
Lâm Dương đang định bắt taxi trở lại bệnh viện, sau lưng lại vang lên giọng nói của Diêu Mộc Nhã: "Lâm Dương, Lâm Dương, anh làm gì mà đi nhanh như vậy?"
Diêu Mộc Nhã chạy chậm đến.
Lâm Dương quay đầu nhìn một cái, con mắt suýt chút nữa đã muốn rớt xuống.
Chỉ thấy cô ấy, theo biên độ từng bước chạy, phía trước gợn sóng ngút trời, dường như có thứ gì đó muốn bay ra ngoài.
Quả thực là, cảnh đẹp ý vui.
"Khụ khụ, thân y Diêu, sao cô lại chạy ra đây? Còn có chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô bé đó lại xuất hiện tình trạng gì?"
"Không có, cô bé không sao, tôi theo lời của ông nội mời anh đi ăn"
"Lời của ông nội cô? Còn cô thì sao?"
"Anh đoán đi"
Lâm Dương cười lên, lúc này Diêu Mộc Nhã có một loại vẻ đẹp khác biệt làm cho người khác nhìn mà tim đập thình thịch.
Lâm Dương bất giác nghĩ tới cảm giác tiếp xúc thân mật trong thang máy ngày hôm qua.
Diêu Mộc Nhã bị anh nhìn đến xấu hổ, mặt đỏ bừng, chỉ tay về phía bên trái nói: "Tôi biết ở đó có một nhà hàng, đồ ăn rất ngon, không bằng đến đó ăn cơm đi?"
Lâm Dương nói: "Tôi sao cũng được."
Diêu Mộc Nhã nói: "Vậy chúng ta đi qua đó đi, xuyên qua con hẻm nhỏ là đến rồi"
Hai người đi vào con hẻm.
Nhưng không ngờ rằng, trước mặt đi đến bốn năm người, tất cả đều cầm gậy trên tay, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
Diêu Mộc Nhã có chút lo lắng kéo lấy tay Lâm Dương, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có phải là nhắm vào chúng ta mà tới không?"
Lâm Dương trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.
Anh tuy rằng kế thừa y thuật cùng võ công của tổ tiên, những công pháp không tên tiểu tốt thì là mới vào nghề, theo như cách nói trên truyền thừa cũng coi như là thân thủ phi phàm, nhưng anh chưa từng đánh nhau với ai, trong đầu làm gì có cơ sở? Anh lập tức kéo Diêu Mộc Nhã, xoay người bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng anh lại xuất hiện thêm bốn người đàn ông.
Đông dạng vê ăn mặc cũng như gậy trong tay.
Bây giờ, kẻ ngốc cũng biết rằng đây là nhằm vào bọn họ mà đến.
"Làm sao giờ, làm sao giờ?"
Trái tim căng thẳng của Diêu Mộc Nhã run lên.
Lâm Dương vận chuyển chân khí trong cơ thể xuyên khắp tứ chi bách hài, nội lực mạnh mẽ như sấm sét, tức khắc cho anh một sức mạnh vô hạn, anh che chở cô nói: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."
"Hahaha, bản thân mình còn chưa lo nổi, mày còn có thể bảo vệ ai nữa?"
Người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu, trên mặt có một vết sẹo giống như con rết khiến người nhìn đặc biệt có ấn tượng.
Anh ta vừa nói vừa đánh giá Diêu Mộc Nhã.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và dáng người không chê vào đâu được của cô, hắn lập tức cử động ngón trỏ.
"Không ngờ lại có một thu hoạch lớn ngoài ý muốn như vậy, cô gái này, tao muốn!"
"Đại ca, không thể một mình độc chiếm nhai Một mình vui không bằng tất cả mọi người cùng vui"
"Haha, đợi đại ca chơi chán rồi sẽ đưa cho bọn mày."
Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Mộc Nhã tái nhợt, vừa tức giận vừa lo lắng.
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng, sắc bén: "Các người rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Đao Hoàn cười haha nói: "Đương nhiên là làm mày rồi! Thằng nhóc, mày có giá lắm, có người ra sáu tỷ muốn đôi chân của mày, lại tự đánh một trăm cái bạt tai.
Đến đây đi, nếu mày thức thời thì ngay lập tức quỳ xuống tự tát một trăm cái bạt tai cho ông đây nhìn xem mấy cái.
Nếu không, đợi đến lúc các ông lớn động thủ, không đơn giản là hai chân thôi đâu"
"Mao Kình, bật video điện thoại lên, ghi hình lại"