“Ầm!”
Tiếng cười lớn của Vương Chí Thành bỗng nhiên im bặt.
Giống như một con vịt vui vẻ, đột nhiên bị người ta bóp chặt cổ, muốn đưa đi giết thịt.
Trong nháy mắt, anh ta liền mặt đỏ tía tai.
Lâm Dương thản nhiên nói: “Thế nào, bị tôi nói trúng rồi sao, không nói tiếp được nữa rồi sao?”
“Cái rắm, cậu mới có bệnh mộng tinh, cả nhà cậu đều bị bệnh mộng tinh!”
Vương Chí Thành nổi trận lôi đình.
Đây là nỗi đau sâu nhất trong lòng anh ta, bởi vì mỗi buổi tối dường như đều có, nửa đêm thường bị tỉnh vì lạnh, còn phải bò dậy lau chùi xử lí, đến nỗi anh ta ở nước ngoài cũng không dám ngủ chung phòng ngủ với bạn học, lo sợ bị người khác biết được chuyện xấu hổ của mình.
Mà loại tin tức này, lúc này cư nhiên bị Lâm Dương một ngụm nói toạc ra, còn ở trước mặt Diêu Mộc Nhã, anh ta liền cảm thấy da mặt của mình giống như bị người ta hung hăng lột xuống, đau đớn nóng rát.
Cho nên, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Vẻ mặt Diêu Mộc Nhã và Diêu Đức Bằng vô cùng đặc sắc, đều rơi trên người Vương Chí Thành.
Diêu Đức Bằng nói: “Chí Thành này, tôi giúp cậu bắt mạch đi, xem thử có phải thật sự là có loại tình huống này không, cần phải sớm điều trị chút.”
“Tôi không có, đã nói là tôi không có.” Anh ta vô cùng chán nản.
“Đây là một loại bệnh, bản thân cậu cũng là bác sĩ, lẽ nào không biết sao? Cậu ngay cả mạch cũng không dám coi, nói rõ cậu vô cùng chột dạ, một chút tinh ra là không có vấn đề, vậy thì cậu rất nghiêm trọng sao? Loại tình huống này, tôi làm sao có thể yên tâm gả Mộc Nhã cho cậu đây?” Diêu Đức Bằng nói.
Vương Chí Thành hừ một tiếng: “Bắt mạch thì bắt mạch, bắt mạch Đông Y, căn bản chính là mượn danh nghĩa, những năm này tôi ở nước ngoài, chuyên môn làm nghiên cứu, chứng minh Đông Y chính là bác sĩ phù thuỷ, chính là một tên thầy lang băm, sớm đã không ăn khớp với thời đại hiện tại, nên bị loại bỏ.”
Kết quả là, Diêu Đức Bằng lắc lắc đầu: “Chí Thành, cậu phải chú ý, cậu có phải là mỗi ngày đều gặp loại tình huống này hay không? Đã rất nghiêm trọng rồi, phải điều trị sớm đấy!”
Vương Chí Thành quả thực là muốn đập đầu vào góc bàn.
Nghẹn cổ nói: “Tôi đó là thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào, ông không hiểu thì đừng nói bậy.”
Diêu Mộc Nhã hừ một tiếng nói: “Ông tôi được mệnh danh là thần y xứ Thành Châu, anh cư nhiên nói ông tôi không hiểu, tôi thấy anh mới là không hiểu gì hết, cho rằng đi du học mấy năm liền tự cao tự phụ, coi thường người khác! Anh cư nhiên nói ra loại lời nói Đông Y là bác sĩ phù thuỷ, quả thật là khốn nạn.”
Lâm Dương lắc đầu nói: “Anh ta thật ra không chỉ là tật mộng tinh vào ban đêm, anh ta còn bị thận hư nghiêm trọng.”
Sắc mặt Vương Chí Thành dữ tợn: “Cậu...cậu thả rắm.”
Lâm Dương khẽ hừ: “Không có ai có thể chịu được những khuyết tổn mỗi ngày này, anh liền tính như là người sắt, cũng đã biến anh thành phế nhân rồi! Nhưng bệnh này của anh, tôi dám nói, dùng Tây Y sẽ không nhìn ra đâu, cuối cùng lại chỉ có anh cho rằng là Đông Y lừa đảo có thể trị liệu, anh hiện tại vẫn chỉ là thận hư, chẳng qua, nhiều nhất là có thêm một tháng, liền phải hư thận rồi, đến lúc đó...”
Không cần Lâm Dương tiếp tục nói, Vương Chí Thành cũng đã biết hậu quả.
Đó là một loại hậu quả anh ta tuyệt đối không có cách nào thừa nhận.
Bệnh nhiễm trùng đường tiểu!
Anh ta lúc riêng tư không biết đã tìm bao nhiêu bệnh viện và chuyên gia, nhung đều không thể trị được, lần này đến tìm Diêu Đức Bằng, đầu tiên chính là đến trị bệnh này, nào có ngờ đến có một Lâm Dương ở đây, đã làm loạn tất cả kế hoạch.
Diêu Đức Bằng nhìn về phía Lâm Dương: “Lâm Dương, tình hình này của cậu ta, tôi nghĩ không ra có biện phải giải quyết tốt gì, biện pháp duy nhất chính là hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn.”
Vương Chí Thành vừa nghe, suýt chút nữa ngất xỉu.
Có nghĩa là, muốn để anh ta làm thái giám.
Chuyện này, lại so với chết còn càng khiến người ta không cách nào tiếp nhận.
Lâm Dương nói: “Tôi có thể trị được.”
“Thật sao?”
Vương Chí Thành vui mừng.
“Thật.” Lâm Dương gật gật đầu, lại nói: “Nhưng tôi không nói muốn chữa trị cho anh.”
Vương Chí Thành lờ mờ một chút.
Nhưng nghĩ lại, đổi thành bản thân, bạn gái bị người khác nhớ nhung, anh ta cũng sẽ không ra tay, nhưng đối với anh ta mà nói, chỉ cần bảo vệ cơ thể thật tốt, bạn gái một chút cũng không lo, không có Diêu Mộc Nhã, có thể có Lí Mộc Nhã, Thẩm Mộc Nhã.
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức phịch phịch một tiếng quỳ gối xuống trước Lâm Dương: “Lâm thần y, anh cứu tôi, chỉ cần anh có thể cứu tôi, tôi liền sẽ chủ động rút khỏi cạnh tranh, nhận anh làm đại ca, sau này Mộc Nhã chính là chị dâu của tôi, tôi chúc phúc cho hai người, vợ chồng hạnh phúc, trăm năm hoà hợp.”
Tình thế nghịch chuyển đến quá nhanh.
Thật sự là không có thi đấu, đối phương đã thua rồi.