Liễu Ngọc Thanh lấy điện thoại ra, nhấn vào nhóm bạn học rồi mở video.
Liễu Ngọc Tuyết cùng Thẩm Tú Phương vội vàng xúm lại cùng xem.
Dù Liễu Ngọc Tuyết có là tổng giám đốc của tập đoàn vật liệu xây dựng chi nhánh Thành Nam thì cũng bị hàng chữ bỏ một tỷ rưỡi thu được một nghìn năm trăm tỷ hấp dẫn đến mức nhịp tim tăng nhanh, cô cũng muốn mở mang tầm mắt về phong thái của vị tiểu vương tử đổ thạch đó.
Cô cũng đã tìm hiểu qua về chuyện đổ thạch này.
Cô từng có một người bạn rất thích đổ thạch, kết quả thì sao chứ? Hiện giờ đã táng gia bại sản, nợ nần chồng chất. đã sớm không biết trốn nợ ở tận đâu rồi… Cô rất rõ ràng đổ thạch là gì, đổ thạch quả thực chỉ thuần túy là xem vận may, bởi vì cho dù có là máy móc tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể biết trước được bên trong viên đá đó có phỉ thúy hay không trước khi tách nguyên thạch đó ra.
Nhưng tiểu vương tử đổ thạch này đã mua ba viên nguyên thạch mà cả ba viên đều có ngọc lục bảo.
Đây là vận may sao?
Là vận may nghịch thiên thì có!
Liễu Ngọc Thanh ở bên vô cùng hưng phấn, nói: “Người bình thường tuyệt đối không thể chọn ra ba viên nguyên thạch mà trong đó toàn là ngọc lục bảo cực phẩm được, bố bạn học của em cũng có chút danh tiếng trong giới đổ thạch, ông ấy nói, trong tình huống bình thường thì tuyệt đối không thể làm được như vậy, tiểu vương tử đổ thạch này hoặc là có vân may nghịch thiên, hoặc chính là có năng lực đặc biệt.”
Lâm Dương nhìn Liễu Ngọc Thanh đang nói không ngớt lời, trong mắt cô ta tràn ngập mong đợi vào tương lai.
Chỉ là điều anh quan tâm chính là bên trong video đó có mình hay không mà thôi.
Anh xúm lại xem từ đầu đến cuối rồi liền thở dài nhẹ nhõm.
Không có anh.
Nhưng lại thấy Hoa Hải Ninh.
Người quay video này còn đặc biệt quay Hoa Hải Ninh một lúc, rõ ràng là vô cùng thường thức bị thân phận và tướng mạo của Hoa Hải Ninh mà anh lại chắn chếch phía sau Hoa Hải Ninh nên cũng không có ai nhìn thấy rõ cả.
Liễu Ngọc Tuyết nói: “Sao lại quay một cô gái như vậy, không phải là tiểu vương tử đổ thạch hay sao? Chẳng lẽ cô ấy chính là tiểu vương tử?”
Liễu Ngọc Thanh: “Đương nhiên là không phải rồi, chị à, có phải là chị không nhận ra cô gái này hay không? Em nói chị nghe, người phụ nữ này có lai lịch rất lớn đấy, nói ra dọa chị chết khiếp, cô ấy có biệt danh là công chúa Hoa Hải Ninh.”
“Công chúa Hoa Hải Ninh?”
Liễu Ngọc Tuyết sửng sốt một hồi rồi lập tức kinh ngạc kêu lên: “Người em nói đến chính là Hoa Hải Ninh của Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý?”
Liễu Ngọc Thanh hưng phấn nói: “Đúng, chính là cô ấy, tiểu vương tử đổ thạch chính là bạn trai của cô ấy… Thật ngầu quá đi, nếu em có thể tìm được một người bạn trai như vậy thì sau này còn rầu gì nữa chứ? Em có thể ở trong biệt thự lớn nhất, ăn ở nhà hàng ngon nhất, ngủ trên chiếc giường sang trọng nhất… Thật đáng tiếc mà!”
Lâm Dương rất muốn cười nghe cô ta nói không dứt lời như vậy.
Cô ta kích động liến thoắng cả nửa ngày như vậy nhưng người đàn ông cô ta hằng mong ước lại đang đứng ngay trước mặt cô ta đây, thậm chí cả ngày đều bị cô ta mắng là thứ vô dụng; nếu cô ta mà biết được có phải sẽ chết lặng luôn không?
Cũng cùng lúc đó, Thẩm Tú Phương cũng đang mong ước điều đó.
Bà ta ở bên thở dài: “Mọi người đều nói trong tiệm đổ thạch của ông chủ Mã, tùy tay chọn cũng tách được bốn viên phỉ thúy cực phẩm, lô nguyên thạch này của ông ấy chắc chắn là đã đào được quặng lớn rồi, nguyên thạch có thể tác được ngọc lục bảo trong đó rất nhiều, tỉ lệ rất cao, mẹ nghe Trương Vân Dao giật dây nên mới tiêu sạch chỗ tiền tích góp của mẹ, còn vay thêm một tỷ rưỡi, nhưng không ngờ là…”
Liễu Ngọc Tuyết hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới nói: “Được rồi, giấc mơ này cũng nên kết thúc rồi. Chuyện này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, con người vẫn nên làm việc đến nơi đến chốn, trên đời nào có chuyện ngồi không ăn sẵn, hai người chỉ thấy tiểu vương tử đổ thạch kiếm được món hời lớn, nhìn không thấy càng nhiều người vì nó tán gia bại sản… Mẹ, không phải bản thân mẹ chính là một ví dụ thất bại hay sao? Chẳng lẽ mẹ còn chưa rút ra được bài học? Một tỷ rưỡi, con phải kiếm cả nửa năm trời đấy!”
Như bị hắt một chậu nước lạnh.
Thẩm Tú Phương cùng Liễu Ngọc Thanh đều thành thật hơn.
Lúc này, Liễu Ngọc Thanh bỗng nhận ra Lâm Dương đứng ngay sau mình, còn dựa lại rất gần liền huých khuỷu tay vào người anh, đẩy anh ra rồi giở giọng chán ghét vô cùng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Dựa vào gần như vậy là muốn chấm m út gì hả? Cút ra xa chút, anh xem bạn trai nhà người ta xem kiếm cả nghìn tỷ dễ dàng như vậy, còn anh thì sao chứ? Có vài nghìn bạc cũng không kiếm được, kém xa người ta chết đi được!”
Lâm Dương liếc nhìn dáng người của cô ta, cười lạnh: “Hừ, một đứa con gái cọng giá đỗ còn độc mồm độc miệng như cô có cho không tôi, tôi cũng không thèm, nếu không phải là bởi vì chị cô thì tôi đã ấn cô vào bệ xí rồi, cô có tin không hả?”
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh? Anh ấy là anh rể em, hôm nay không có anh rể em giúp đỡ thì còn không biết sẽ có kết cục như thế nào đâu đấy!” Liễu Ngọc Tuyết nói đỡ Lâm Dương.
Giờ trong lòng cô còn đang cảm thấy hoang mang.
Diêu Mộc Nhã là mối đe dọa rất lớn với cô, ông cháu bọn họ dường như đều rất vừa lòng với Lâm Dương, muốn để anh làm rể nhà họ Diêu.
Tục ngữ có câu chỉ cần biết cách thì không có góc tường nào không đổ.
Góc tường Lâm Dương ở nhà họ Liễu vốn đã không mấy kiên cố, lại thêm chuyện Diêu Mộc Nhã lại là một người đẹp không kém gì cô nên hệ số nguy rất cao.