Rời khỏi biệt thự nhà họ Liễu.
Lâm Dương nhìn bầu trời xanh thẳm.
Quả nhiên, nếu xem Thẩm Tú Phương như một bệnh nhân tâm thần, sẽ thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Thẩm Tú Phương bên trong lại nổi trận lôi đình, vừa dậm chân, vừa mắng Lâm Dương: "Con xem xem, con tìm đến cho mẹ người đàn ông gì vậy hả? Hèn nhát không biết kiếm tiền đã không nói rồi, còn giở một tấm chi phiếu giả đến lừa gạt mẹ, cậu ta xem mẹ là người ngốc à? Bây giờ thì giỏi rồi, kêu cậu ta nấu cơm cũng không nấu, cậu ta muốn làm gì, muốn chầu trời à?"
Kết quả, không cẩn thận, một phát dẫm lên trên một miếng sứ bị vỡ, la lên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Liễu Ngọc Tuyết nhìn thoáng qua, chỉ là bị rách da một chút, lập tức bất lực: "Con đi làm đây, cơm trưa mẹ tự mình giải quyết đi!"
Lâm Dương một lần nữa quay lại nơi mà lúc trước Thẩm Tú Phương tông xe, nhưng sớm đã không thấy Diệp Trọng Đại rồi, đám người di chuyển xung quanh, cũng không phải những người lúc trước nữa.
Anh ngồi trên chiếc BMW M8 màu trắng, trực tiếp đi xe vào một ngân hàng thương mại, đem chi phiếu hơn sáu triệu đô của nhà họ Diệp đổi tiền.
Quá trình vô cùng thuận lợi.
Giờ đây, trong tài khoản ngân hàng của anh, cũng đã có hơn mười triệu đô, chỉ tiền lời mỗi tháng, cũng cao hơn nhiều thành phần lãnh đạo rất nhiều, cho dù trước kia lúc Lâm Tư Việt còn sống, anh cũng chưa bao giờ có được nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà, Lâm Dương của giờ phút này, tâm tình đã không còn như trước.
Tiền tài có nhiều hơn, suy cho cùng cũng chỉ là một dãy số.
"Anh Lâm, nếu anh có bất kỳ tài khoản nào rút hoặc gửi tiền, hoặc như cầu cho vay quản lý tài sản, đều có thể tìm tôi, bất kỳ lúc nào, hai mươi bốn giờ, tôi đều có thể cung cấp cho anh, phục vụ chuyên biệt."
Người nói chuyện là một người phụ nữ trưởng thành và tri thức, khoảng chừng ba mươi tuổi, nụ cười trên mặt còn lộ ra một lúm đồng tiền.
Người này chính là phó chủ tịch của ngân hàng này, tên Bàng Cửu Châu.
Vừa rồi lúc Lâm Dương đang đổi tiền chi phiếu, bởi vì ngạch số rất lớn, kinh động đến cô ta, sau đó do cô ta tự mình giúp anh giải quyết công việc.
Vô cùng nhiệt tình.
Nhưng mà cũng đúng, trong tay Lâm Dương nắm giữ số tiền lớn, là khách hàng siêu đẳng cấp mà các ngân hàng lớn đều muốn tranh thủ giành lấy, sau khi thiết lập mối quan hệ thân thiết, sẽ rất có ích với ngân hàng.
Thêm nữa, cho dù là phương diện cá nhân, có thể cùng kiểu khách hàng này thiết lập quan hệ ngoại giao, cũng có lợi rất lớn.
"Ừm, được." Lâm Dương thuận miệng đồng ý.
"Đây là danh thiếp của tôi, mặt trên có số điện thoại cá nhân của tôi, anh Lâm nếu đồng ý, cũng có thể thêm Zalo của tôi, thuận tiện liên hệ." Bàng Cửu Châu đưa danh thiếp cho Lâm Dương.
Lúc Lâm Dương tiếp nhận, móng tay ngón út của cô, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay của anh, trên mặt mỉm cười quyến rũ.
Lâm Dương ngẩn ra.
Nhìn thấy ánh mắt của cô ta thì có thể từ đó đọc được không ít chuyện, ví dụ, lời mời khó hiểu nào đó...
Đáng tiếc Lâm Dương không có hứng thú với cô ta, tuy rằng người phụ nữ này xinh đẹp, nhưng đều là trang điểm mà ra, cho dù như vậy, còn không so được với Thẩm Tú Phương, chứ đừng nói là Liễu Ngọc Tuyết.
"Cảm ơn! Nhưng mà, không cần thêm Zalo đâu, bà xã tôi không thích trong zalo của tôi có phụ nữ." Lâm Dương nhận lấy danh thiếp, mỉm cười, xoay người đi.
Không ngờ chưa đi xa bao nhiêu, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Cổ Đại Khôi.
Lâm Dương vui mừng, chạy chậm qua, vừa mới gọi chữ Đại, không ngờ Cổ Đại Khôi lúc này, ở bên đường quỳ xuống trước một người phụ nữ.
Anh nghe thấy giọng Cổ Đại Khôi run rẩy nói: "Hồng Diễm, anh cầu xin em, đừng đi, anh không thể không có em!"
Người phụ nữ tức giận nói: "Buông tôi ra, anh là cái thá gì chứ? Anh xứng với tôi sao? Anh tự xem lại mình đi, anh không có mặt mũi, không có dáng người, quan trọng nhất, anh so với tôi còn nghèo hơn, anh có thể nuôi sống tôi không? Ngay cả một cái túi xách anh cũng không mua nổi cho tôi, buông tôi ra, cút xéo đi."