“Anh nói cái gì?”
“Khốn kiếp, anh dám nguyền rủa ông nội của tôi, tôi giết chết anh!”
Khuôn mặt trẻ con của Diệp Tiểu Manh bùng nổ ngay lập tức, hai mắt trợn trừng lên, những cơn sóng biến cuộn trào mãnh liệt ập đến như muốn liều mạng với Lâm Dương.
“Tiểu Manh, ngừng tay!”
Người lên tiếng chính là Diệp Khánh Vĩ.
Cuối cùng ông ta cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ sau khi một đao mà mình bổ xuống bị Lâm Dương giữ lại chỉ bằng hai ngón tay, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải đối thủ mạnh một cách khủng bố như thế, trong lòng cực kỳ chấn động.
Ông ta biết rõ rằng Diệp Tiểu Manh ở trước mặt Lâm Dương cũng chỉ giống như một đứa trẻ ba tuổi đối mặt với một cao thủ quyền anh, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Quan trọng là thông tin do bác sĩ Diêu lộ ra.
Chỉ có người trẻ tuổi này mới có thể cứu được bố thôi.
Diệp Tiểu Manh dừng chân, nổi giận đùng đùng nói: “Chú nhỏ à, tên này không những nguyền rủa ông nội chỉ còn sống được ba ngày mà còn nói nhà họ Diệp chúng ta đều là quỷ đoản mệnh, chú có thể chịu đựng được loại chuyện này nhưng cháu thì lại không nhị được.”
Ánh mắt Diệp Khánh Vĩ nhìn Lâm Dương một cách phức tạp, giận dữ nói: “Tiểu Manh, thật sự là ông nội của cháu không còn nhiều thời gian nữa.”
Vừa nãy, Diêu Đức Bằng cũng đã từng nói những lời này.
Nhưng ông ta không nói ra thời gian cụ thể.
Ai mà ngờ được Lâm Dương chỉ vừa nhìn thoáng qua là đã có thể nói ra chính xác số trời đã định.
Ông ta không cho rằng Lâm Dương đang nói dối, võ công lợi hại như thế, căn bản là không cần.
“Sao cơ...?”
“Thời gian của ông nội không còn nhiều?”
Một câu nói của Diệp Khánh Vĩ không chỉ khiến cho Diệp Tiểu Manh choáng váng mà còn làm cho sắc mặt của các đệ tử còn lại của nhà họ Diệp biến đổi rõ rệt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy tin tức này. Trong những người trẻ tuổi ở đây, cũng chỉ có Diệp Thu biết rõ được một ít nội tình, khi nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên buồn bã.
Diêu Đức Bằng đi ba bước cũng thành hai bước đến trước mặt Lâm Dương: “Cậu Lâm, cậu vừa mới nói thân thể của những người nhà họ Diệp đều có vấn đề, đây... Đây là có chuyện gì vậy?”
Lâm Dương nói: “Bác sĩ Diêu, tôi và Mộc Nhã là bạn tốt, ông cứ kêu tên tôi là được rồi.”
Diêu Đức Bằng nhìn về phía cháu gái của mình mới phát hiện đôi mắt của Diêu Mộc Nhã đỏ ngầu, khóe mắt còn vương nước mắt.
Những người già đã thành tinh rồi, trong phút chốc dường như hiểu rõ được điều gì đó.
Lập tức cười ha ha: “Được, được, vậy tôi sẽ gọi cậu một tiếng Lâm Dương, nếu như cậu không chê thì... Khụ khụ, có thể gọi tôi là ông nội giống như Mộc Nhã, còn nói về cháu gái của tôi đấy, không phải lão già này khoe khoang mà thật sự là con bé vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp như hoa, còn chưa lập gia đình, cậu nhìn khung xương chậu của con bé thử xem, bà của con bé thường xuyên nói con bé đẻ rất may mắn...”
Lâm Dương ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía sau Diêu Mộc Nhã.
Thật ra không chỉ có mình Lâm Dương mà rất nhiều người đều như thế.
Diêu Mộc Nhã xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, giậm chân nói: “Ông nội, trước mặt mọi người mà ông nói cái gì vậy.”
“À, đúng đúng đúng, thật sự là ông bị váng đầu rồi, loại lờ này thì tự mấy đứa lặng lẽ nói với nhau là được.”
Đám người Diệp Ngọc Luân và Diệp Khánh Vĩ cực kỳ cạn lời.
Nói chuyện kiểu gì mà lại nói đến việc làm mối cho cháu gái của mình luôn vậy?
Cuối cùng Diêu Đức Bằng cũng nhớ đến chính sự nên tiếp tục hỏi thăm.
Đây cũng là vấn đề khiến người nhà họ Diệp tức giận và khó hiểu, nếu không phải vừa rồi Lâm Dương thể hiện quá mức yêu nghiệt thì bọn họ đã nhào tới từ lâu, đánh xong một trận rồi lại nói chuyện tiếp.
“Ông và nhà họ Diệp rất thân thuộc hay sao?” Lâm Dương không trả lời mà hỏi lại.
Diêu Đức Bằng hiểu ý của Lâm Dương, nếu như quan hệ không tốt thì anh sẽ không nói.
Vẫn là Diêu Mộc Nhã nhỏ giọng nói: “Ông nội của tôi và gia chủ nhà họ Diệp là bạn bè cũ lâu năm, rất nhiều năm trước đây, gia chủ nhà họ Diệp đã giúp đỡ nhà tôi một ân huệ lớn, Lâm Dương, rốt cuộc là giữa anh và nhà họ Diệp có mẫu thuẫn gì vậy? Nếu như mà...”
“Là như vậy à...!”