Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 121




Lâm Dương thật sự cạn lời.

Đám người kia đúng là coi tiền như cỏ rác!

Cũng có thể thấy được, nhà họ Diệp là một trong số 4 nhà giàu quyền thế bậc nhất ở Thanh Châu có nhiều tiền đến mức nào.

Ánh mắt của Diệp Thu lạnh lùng, định giơ chiếc búa lên trên đỉnh đầu… Đến tận lúc đó mà anh ta thấy sắc mặt của Lâm Dương vẫn bình tĩnh như thường, chẳng có chút kinh sợ nào thì liền trở nên bạo ngược.

“Vẫn không chịu ra sao?”

“Để tôi xem anh có thể giả vờ được bao lâu!”

“Gầm!”

Anh ta gầm lớn một tiếng, nội lực của cấp Hoàng hậu kỳ bỗng nhiên bùng nổ giống như một con rồng, chỉ trong nháy mắt đã bùng nổ, cây búa tạ nặng đến tận 30-40kg hung hăng hướng về phía cửa sổ thủy tinh chỗ ghế phó lái của chiếc Rolls-Royce mà đập xuống.

Giây phút đó, người nhà Diệp, có người thì hưng phấn, có người thì lộ ra vẻ kinh hoàng.

Không ngờ thân thể của tiểu ma nữ Diệp Tiểu Manh cũng run lên, có chút không dám nhìn thẳng.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ: Lẽ nào anh ta bị dọa đến choáng váng rồi sao?

Thế nhưng trong lúc ánh mắt cô ta lơ đãng nhìn qua thì lại thấy sự khinh thường trong mắt của Lâm Dương.

“Cái gì? Anh ta lại dám khinh thường anh mình ư?”

“Lẽ nào anh ta còn có lá bài nào nữa chưa lật sao?”

Ngay sau đó, Lâm Dương liền giơ tay lên và dùng một cú đấm làm nổ tung kính chắn gió của chiếc xe hơi sang trọng.

Mà đúng lúc anh giơ tay đấm cũng là lúc Diệp Thu giáng chiếc búa tạ trong tay xuống.

“Ầm.”

Một tiếng nổ vang.

Nắm đấm cùng với chiếc búa tạ cách một tấm chắn thủy tinh va thẳng vào nhau.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, bọn họ không thể tin nổi nhìn thấy sự lựa chọn của Lâm Dương, anh ta bị điên rồi sao? Nắm tay bằng xương bằng thịt lại dám trực tiếp chống đỡ với chiếc búa tạ. Phải biết rằng, Diệp Thu chính là võ giả cấp Hoàng hậu kỳ, nếu anh ta thật sự bùng nổ cơn giận thì anh ta mạnh tới mức nào chứ? Cho dù tấm thép dày 10 cm thì cũng bị đập thành một cái hố.

Nếu là nắm tay thì xem ra bị đập thành thịt nát phải không?

Diệp Tiểu Manh trợn tròn hai mắt, lý trí nói cho cô ta biết Lâm Dương bị phế là cái chắc.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và ngạo nghễ của anh ta thì cô ta có một cảm giác vô cùng hoang đường chính là người này có thể còn lá bài nào đó chưa lật.

Chính khi ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu thì chiếc búa trong tay của Diệp Thu giống như bị chiếc xe lao đi với tốc độ cao đâm vào bị bắn ngược trở lại, sượt qua tóc của Diệp Thu bay thẳng ra ngoài. Nếu như thật sự bay thẳng vào đầu thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của Diệp Thu rồi.

Về phần bản thân Diệp Thu, anh ta cảm nhận được nội lực mạnh mẽ tuôn trào từ chiếc búa.

Người anh ta tê dại, vết thương rách bươm, máu tươi chảy dài.

Ngã thẳng từ phần đầu xe xuống.

Sau khi ngã xuống đất, anh ta ôm lấy ngực, biểu tình trông vô cùng dữ tợn, phun ra một ngụm máu tươi.

Bầu không khí vô cùng yên lặng.

Thật sự quá kinh khủng, quá chấn động.

Không ai ngờ tới kết quả như vậy.

Chỉ một nắm tay của người đàn ông có thể mạnh tới mức nào cơ chứ?

“Anh, anh, anh sao rồi?” Diệp Tiểu Manh vội vàng chạy tới ôm lấy cổ Diệp Thu, sốt ruột tới mức hai mắt đỏ hoe, cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Dương với vẻ hung ác, khàn giọng nói: “Anh lại dám đả thương anh trai của tôi. Tôi nói cho anh biết nếu như anh tôi xảy ra chuyện không hay thì tôi nhất định sẽ giết chết anh.”

“Cô cứ sống qua nổi năm sau rồi hãy nói!”

Lâm Dương nhìn thoáng qua tấm chắn thủy tinh của chiếc Rolls-Royce vỡ nát thì cảm thấy có chút đáng tiếc.

Sau đó anh bình tĩnh xuống xe, chắp hai tay sau lưng, đi về phía Diệp Thu.

Đám tiểu bối nhà họ Diệp bị dọa đến phát khiếp.

Một búa của Diệp Thu lúc nãy, cho dù là gia chủ Diệp Ngọc Luân phỏng chừng cũng không thể nào đỡ nổi?

“Anh đừng tới đây, đừng có tới đây!”

Diệp Tiểu Manh lớn tiếng quát, đôi mắt đẹp như muốn phun lửa.

Cô ta vô cùng tức giận, nhưng cũng vô cùng sợ hãi.

Lâm Dương nói: “Nếu tôi không tới thì anh trai của cô sẽ chết đấy.”

“Cái gì?”

“Anh, anh tôi sao rồi?” Diệp Tiểu Manh nói với vẻ bối rối, người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô ta chính là anh trai Diệp Thu. Bởi vì bố mẹ của bọn họ mất sớm cho nên từ nhỏ Diệp Thu vừa là bố vừa là mẹ chăm sóc cho cô ta. Nếu như anh trai không còn nữa thì cô ta cũng không sống nổi nữa mất.

Diệp Thu ngồi xuống, thế nhưng sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi.